"Có nhất thiết phải như thế này không?"
Nam Gia thở dài thườn thượt, đủ để Lâm Hựu Tư nghe thấy.
"Cái gì?"
"Tư Tư, chúng ta..." Có nhất thiết phải xa lạ như vậy không?
Xa lạ đến nỗi câu nào cũng cảm ơn, xa lạ đến mức cậu không muốn nhìn đến tôi.
Nam Gia nuốt lại lời định nói: "Không có gì, đi thôi."
Lâm Hựu Tư đi theo phía sau, không dám sánh vai cùng nàng, ngay cả khi đứng trong thang máy, cũng là người này đứng sau lưng người kia.
Nam Gia đứng ở lối vào thang máy, trên màn hình phía trên đầu nàng có tiếng quảng cáo thang máy rất to, nhờ vậy nên không gian chật hẹp này không quá ngột ngạt.
Không phải là sự ngột ngạt về thể chất, mà là mối quan hệ của họ, khó nói và ngột ngạt.
Lâm Hựu Tư đứng ở một góc phía sau, chỉ những lúc như vậy cô mới dám nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nam Gia, hình như nàng đã gầy hơn trước.
Nam Gia luôn mang đến cho cô cảm giác muốn ôm, không chỉ là vì sức hấp dẫn chết người, mà còn là mong muốn bảo vệ tự nhiên. Nam Gia thực ra rất mạnh mẽ, ít nhất là nàng có khả năng chịu áp lực tốt hơn cô, nhưng cô luôn cảm thấy mình có sứ mệnh phải bảo vệ Nam Gia, đó như là việc sinh ra để dành cho cô, là điều khắc cốt ghi tâm của cô.
Nhưng đó là trước kia.
Bây giờ, cô không có danh phận, cũng không có nhu cầu.
Tóc của Nam Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-ca-canh-cua-cau/3035199/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.