Ngôn Mặc lúc tỉnh lại, cơ hồ chưa kịp phản ứng, chính mình tối hôm qua cư nhiên ngủ mất.
Hắn yêu thích mặt trời trên dương gian, cố ý không kéo rèm cửa sổ. Đã vào thu, ánh mặt trời buổi sáng ấm mà không mãnh liệt, vung đầy nửa cái phòng ngủ.
Ngôn Mặc đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy Quỳnh Nhân đã tỉnh rồi, đang ở trong vườn hoa tập kéo giãn.
Mu bàn chân duỗi ra như một cái vòm cong, lưng duỗi ra thành một đường cong uyển chuyển đẹp mắt. Ngôn Mặc ngắm nhìn mái tóc xoăn của cậu được uốn xoăn sóng vàng nâu dưới ánh mặt trời, làn da bánh mật của cậu cũng ánh lên vẻ bóng bẩy quyến rũ.
Quỳnh Nhân ngẩng đầu nhìn thấy hắn đứng ở bên cửa sổ, liền hướng hắn phất tay: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Ngôn Mặc từ trước cửa sổ nhảy xuống, lúc rơi xuống đất nhẹ không hề có một tiếng động, đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm một hồi, rất nhanh liền thả ra.
"Cảm ơn. Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon."
Quỳnh Nhân bị hắn ôm sững sờ, lập tức nghĩ đến tối hôm qua là Ngôn Mặc ba năm mất ngủ lại một lần nữa ngủ được, nếu như đổi lại là cậu, ôm một chút đại khái là không đủ.
Bất quá Ngôn Mặc dù sao cũng là một người rất thận trọng mà, khả năng một cái ôm này chính là biểu đạt nhiệt liệt nhất của anh ấy.
Điểm tâm qua đi, Quỳnh Nhân chiết một bao nguyên bảo thật tốt, trước tiên ở nhà đốt, mới cùng Ngôn Mặc đi đến cô nhi viện bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-ngo-toi-lai-la-nguoi-hot-nhat-minh-gioi/1083094/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.