Năm nay mùa đông đến rất sớm.
Nhà họ Giang nằm ở vùng ngoại ô, mỗi lần gió đêm thổi qua, rừng cây xung quanh lại phát ra âm thanh xào xạc, ảm đạm.
Từ lúc Giang Sở đuổi hết mấy người giúp việc cũ, ngôi nhà vốn vắng vẻ nay càng hiu quạnh hơn.
Giang Sở thường ở chỗ gần công ty, cuối tuần mới về nhà. Dì Chu làm việc cho Giang gia đã hơn hai mươi năm, từ lúc Giang Sở còn là đứa trẻ đáng yêu cho đến khi bị cuộc đời mài mòn, trở nên lạnh lùng như bây giờ. Nếu không phải nhà họ Giang khinh người quá đáng, Giang Sở cũng đã không đuổi cùng giết tận bọn họ.
Dì Chu nhanh chóng dọn mấy món ăn lên bàn, đều là món Giang Sở thích, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cái đầu nhô ra từ gian bếp. Bà vội đi tới trách cứ, giọng điệu chẳng có tí nào tức giận, "Con không nhớ lời dì dặn?"
Đối phương là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt dễ nhìn, hai mắt tròn xoe, bộ dáng ngoan ngoãn và đáng yêu. Thật ra nhìn thoáng cũng chả có gì đặc biệt nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy đôi mắt cậu quá mức ngây thơ và thuần khiết, không phù hợp với độ tuổi hiện tại của cậu chút nào.
Cậu chàng hơi chậm chạp, lúc nghe người ta nói phải hết sức tập trung. Dì Chu vừa dứt câu, cậu nở nụ cười ngốc nghếch: "Dạ, nhớ ạ."
Dì Chu dặn cậu không được chạy lung tung, phải ở yên trong bếp, dù nghe thấy âm thanh lạ cũng không được bước ra ngoài.
Đối với Dư Ý, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-yeu-duong-voi-ke-ngoc/1159079/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.