Cơn đau dữ dội đột ngột kéo tới, Lâm Hàm ôm bụng, nằm quằn quại ở trên giường. Bộ đồ màu lam nhạt của bệnh viện, bên dưới đã chậm rãi loan thành một mảnh ướt đẫm.
Bốn Alpha nhà cậu sắc mặt tái mét, nhanh chóng ấn cái chuông trên đầu giường gọi bác sĩ.
"Chẳng phải còn bốn ngày nữa mới đến ngày dự sinh hay sao? Sao lại thế này!". Mục Diệc Thần siết chặt lấy bàn tay cứng đờ lạnh toát của Lâm Hàm, sắc mặt phủ lên một tầng ngưng trọng.
"Bác sĩ sắp đến rồi, Hàm Hàm, em nhất định phải cố lên!". Lăng Xuyên lau đi mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Lâm Hàm, nửa ôm cậu vào lòng, sau đó đặt lên trán cậu một nụ hôn thật sâu.
"Đau...đau quá...ahhh". Lâm Hàm sắc mặt tái nhợt, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ga trải giường đến nổi đầy gân xanh. Cậu cố gắng cắn răng chịu đựng cơn đau, nhưng mà những thanh âm đau đớn đứt quãng vẫn không ngừng tràn ra kẽ răng.
Đau, thực sự rất đau.
"Chết tiệt, mấy tên bác sĩ kia làm cái gì mà lại chậm chạp như vậy!". Lâm Hàm nghiến răng, định chạy ra cửa đi tìm người tới. Nào ngờ hắn còn chưa kịp đi tới cửa, y tá và bác sĩ bên ngoài đã đi vội vàng đi vào.
Bọn họ đẩy luôn giường bệnh của Lâm Hàm tới phòng sinh, mấy Alpha bọn họ cũng theo sát một bên.
"Tất cả ra ngoài đi!". Bác sĩ vừa đi vào liền bảo bốn Alpha bọn họ ra ngoài chờ. Cả bốn người đều đưa ánh mắt lưu luyến không rời cùng cực độ lo lắng nhìn Lâm Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775389/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.