Lâm Hàm ăn đến khi bụng căng tròn một vòng mới luyến tiếc buông thìa xuống.
Hôm nay Lâm Vĩnh Kỳ có việc bận ở công ty, còn Lăng Xuyên thì bận một vụ vận chuyển vũ khí với hành tinh liên bang. Việc bất khả kháng, cần đích thân bọn họ ra mặt, cho nên hai người bọn họ mới buộc phải rời khỏi nhà.
Mục Diệc Thần thu dọn bát đũa vào phòng bếp, còn Triệu Mặc thì dùng khăn ướt lau tay lau miệng cho Lâm Hàm. Sau đó lại dìu cậu ra vườn hoa đi dạo một vòng, đợi khi bụng cậu thoải mái mới dìu trở về phòng. Sau đó lại đặt Lâm Hàm trở về giường, vén chăn, ru cậu ngủ.
Ngày ngày ở trong sự chăm sóc đến không có giới hạn này của bọn họ, Lâm Hàm có cảm giác, bản thân đang bị thu nhỏ lại thành một đứa trẻ sơ sinh vậy. Bất cứ việc gì đều có người chăm bẫm, đến cả ngủ còn được ru.
Tuy bác sĩ đã nói thân thể cậu không còn gì đáng ngại, thế nhưng bốn Alpha nhà cậu vẫn luôn không an tâm. Có lẽ do lần đó cậu đau đến phải đưa vào viện đã để lại bóng ma tâm lí cho bọn họ, nhưng mà đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà.
Mục Diệc Thần khi đó không biết cậu đang mang thai, cho nên mới to gan lớn mật 'làm' chuyện đó. Thế nhưng bây giờ đã biết rồi, chỉ cần không làm 'chuyện đó' thì cậu vẫn khỏe mạnh bình thường.
Cần gì phải mỗi phút mỗi giây đều kè kè bên cạnh thế chứ? Thậm chí ngay cả khi cậu đi vệ sinh bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775379/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.