Lâm Hàm đương ngủ ngon thì cảm thấy trên mặt một trận ướt át. Chỉ là cũng không ảnh hưởng tới cậu ngủ, một trận mưa hôn đi qua liền ngưng hẳn.
Trong hầm trú không có ánh sáng, đợi đến khi cậu tỉnh dậy cũng không biết giờ này là giờ nào. Chỉ biết bản thân ngủ một giấc thật ngon thật ngon, tỉnh dậy mới biết là đang ngủ trong vòng tay của Mục Diệc Thần.
Nhìn hắn bình an nằm ở bên cạnh mình, nhớ tới tình cảnh cấp bách hiểm nguy trước đó, Lâm Hàm lại có xúc động không nói nên lời.
Cậu không kìm được cúi đầu xuống, hôn hôn lên khóe miệng mím lại của hắn. Người này, suýt nữa thì cậu đã mất đi hắn rồi. Cảm giác mất mà có lại quả thực là cái tư vị gì đó vừa thống khổ lại tràn ngập hạnh phúc.
Khiến Lâm Hàm cũng không biết bên dùng từ ngữ gì để hình dung. Chỉ biết giờ này phúc này, cậu muốn hôn hắn, muốn cảm nhận hơi thở ấm nóng trầm ổn của hắn, muốn hít ngửi Hormone riêng biệt chỉ thuộc về một mình hắn.
Đang lúc Lâm Hàm còn đang miên man suy nghĩ loạn, gáy đột nhiên bị một bàn tay ấn chặt. Hai môi vốn dĩ chạm vào nhau, lúc này lại có một thứ mềm mại ấm nóng, không nhanh không chậm mà chui vào miệng cậu.
Mục Diệc Thần thực ra từ lúc cậu trở mình hắn cũng đã tỉnh rồi. Chỉ là cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình nóng bỏng như vậy, hắn đành phải giả ngủ xem xem cậu muốn làm cái gì.
Ngoài dự đoán chính là, cậu thế mà cúi đầu xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775322/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.