Lâm Hàm cố gắng giả chết không thèm nhìn đến mình, Lâm Vĩnh Kỳ nào có để cậu được yên như vậy. Hắn một lần nữa nắm lấy cằm cậu, ép buột cậu phải đối diện với tầm mắt chính mình.
Lâm Hàm bị hắn cường thế trấn áp không thể không quay đầu lại, chỉ là ánh mắt vẫn thủy chung tránh né ánh mắt hắn.
"Em đừng tự lừa mình dối người nữa, em rõ ràng đã có tình cảm với tôi rồi. Em chỉ là sợ ba mẹ phát hiện sẽ không chấp nhận được, nên mới muốn nhanh chóng phủi bỏ hết thảy mà thôi!.
Nhưng mà, em có từng nghĩ tới, tôi đã đau lòng như thế nào khi nghe những lời đó hay chưa? Em thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy? Tình cảm mà tôi dành cho em, chỉ một câu muốn phủi sạch quan hệ như vậy, muốn thu về liền thu được sao?.
Anh em thì sao chứ? Suy cho cùng, chúng ta cũng không chung huyết thống. Đã ở thời thế loạn lạc này rồi, em còn để ý đến những thứ đó làm gì?.
Còn về phần ba mẹ, em chưa nói ra, sao lại chắc chắn rằng bọn họ sẽ không chấp nhận được? Nói không chừng, thay vì chọn một đứa con rễ xa lạ không hiểu rõ, họ càng nguyện ý để em bên cạnh tôi!".
Lâm Vĩnh Kỳ có bao nhiêu lí luận liền nói hết bao nhiêu, dùng miệng lưỡi của một thương nhân, nói đến Lâm Hàm không còn đường chối cãi được nữa.
Lâm Hàm bị hắn nói đến sững sờ tại chỗ. Đúng vậy, cậu chưa nói ra, sao có thể biết chắc ba mẹ Lâm sẽ phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775319/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.