Đàn Trùng tộc bảy tám con, con nào cũng hình thù kì dị. Chúng nó ngửi thấy mùi máu tanh từ trên tay bị thương của Triệu Hương Di, hai mắt vốn dĩ đục ngầu liền nhanh chóng hiện lên sắc đỏ bạo nộ.
Nhìn con mồi nhỏ yếu nằm co quắp ở trên đất, con nào con nấy đều hết sức thèm thuồng, nước dãi nhỏ giọt chảy đầy ra đất. Vô số cái chân chạy ngày một nhanh hơn.
Trong đó có một con hình thù tương đối giống nhện là nhanh nhất. Nó hai ba cái đã phóng tới trước mặt Triệu Hương Di, vươn cái lưỡi dài ngoằn đỏ chót ra, muốn một hơi cuộn lấy Triệu Hương Di vào bụng.
"Cứu...cứu mạng....ahhhhh". Triệu Hương Di tỉnh hồn, vội vàng vừa bò vừa lếch, miệng kinh hãi hô to cứu mạng. Tiếng kêu nghe đến tê tâm liệt phế, chỉ là ở nơi hoang vắng này lại chẳng ai nghe thấy. Mà cho dù có nghe thấy, cũng sẽ chẳng có ai nguyện ý đến cứu.
Triệu Hương Di ăn may né tránh được một đòn hung hiểm vừa rồi của con nhện khổng lồ kia. Cái lưỡi vồ hụt chạm vào sỏi đá dưới đất. Dường như bị chọc tức, nó càng ra đòn hung hãn hơn.
Chỉ là lúc này, mấy con Trùng tộc ở phía sau đã nhảy ra tới, muốn cùng nó tranh đoạt con mồi. Năm con trong số bảy con dùng vòi hút, xúc tu, l.ư.ỡ.i cùng miệng, mỗi con một loại công kích đem Triệu Hương Di chặt chẽ vây lấy.
Bọn chúng giống như dã thú tranh đoạt con mồi, con nào cũng không chịu nhường con nào. Mặc kệ tiếng thét chói tai của Triệu Hương Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775312/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.