Cứ như vậy nhàm chán liên tiếp trôi qua ba bốn ngày. Bọn họ đều chỉ chui rúc trong tầng hầm, cứ cái đà này, cho dù tích nhiều lương thực cỡ nào, ngồi không ăn núi cũng sẽ lỡ.
Cho nên, ban đầu từ ăn thức ăn mỗi người tự mình mang tới, sau thức ăn cũng ăn hết rồi, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào chút dịch dinh dưỡng mà quân đội phát ra.
Nhưng có vẻ dịch dinh dưỡng cũng không còn nhiều nữa. Từ mỗi ngày phát một lần, sau rút lại thành hai ngày phát một lần.
Dân chúng cũng ý thức được điều này, nội tâm nhiều người đã không ít lần dâng lên sợ hãi cùng hoảng loạn. Có chăng chỉ là tự lừa mình dối người, tự trấn an bản thân mọi chuyện không tồi tệ đến thế đi?!.
Mắt thấy cứ tiếp tục cái đà này, bọn họ sớm muộn cũng chết đói chết khát ở nơi này. Đã bắt đầu có người lo lắng không yên, có người còn không nhịn được mà lặng lẽ nức nở, không khí bên trong hầm trú cũng vì vậy mà trở bên u ám căng thẳng hơn bao giờ hết.
Trùng tộc ở trên kia vẫn đang không ngừng hoạt động, có vẻ như thực ưng ý vùng đất này, cho nên hoàn toàn không có ý định rời đi.
Bọn chúng đi tràn lan khắp các ngõ nhách trên Tinh hệ, giống như quyết tiêu diệt cho bằng sạch những công trình kiến trúc cùng con người nơi đây.
Cho nên, nguy cơ mà hiện tại con người phải đối mặt là vô cùng lớn.
Lâm Hàm cũng biết rõ tình hình không ổn. Cậu quay sang nhìn Mục Diệc Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775304/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.