Lâm Hàm dắt Mẫn Huyền vào tới phòng khách, vừa ngồi xuống sofa, nói cũng chẳng thèm nói một câu, cậu ta đã nhào lên ôm chầm lấy cậu.
Lâm Hàm có chút giật mình, định đem Mẫn Huyền kéo ra, ai ngờ chẳng có chút hiệu quả. Cậu ta cứ như mèo nhỏ quấn lấy cậu không chịu buông tha, tóc mềm cọ nhẹ vào cổ cậu, có chút nhột.
Mẫn Huyền dụi dụi vào lòng Lâm Hàm, lúc này ôm lấy Lâm Hàm như vậy. Dường như những uất ức vừa rồi đều đã bay sạch, trên môi còn ở góc độ Lâm Hàm không nhìn thấy, khẽ giương lên một nụ cười nhợt nhạt.
"Sao vậy, lúc tôi không có ở nhà, cậu gặp phải chuyện gì không ổn à?!". Lâm Hàm vỗ vỗ lưng cậu ta, thấy Mẫn Huyền thoáng buông lỏng, cậu liền nhanh chóng kéo giãn khoảng cách của cả hai.
"Chỉ là...không nhìn thấy cậu, tôi...tôi cảm thấy bất an..". Đột nhiên thoát khỏi vòng tay ấm áp của Lâm Hàm, vẻ mặt Mẫn Huyền nhanh chóng xìu xuống. Tay lại tiếp tục vò vò góc áo, đầu cúi xuống, nhỏ giọng nói.
"Tôi chỉ ra ngoài với bạn một lúc thôi, cậu cũng không cần lo lắng như vậy. Với cả, sau này không cần chờ tôi như vậy, tôi đủ sức để tự bảo vệ bản thân mình mà!".
Lâm Hàm có hơi khó xử, đối với người quan tâm đến mình như vậy, tuy có chút vượt mức, nhưng suy cho cùng cũng không thể nặng lời được. Mẫn Huyền tuổi cũng còn nhỏ, lại còn mắc bệnh, có lẽ cậu nên để tâm tới cậu ấy hơn một chút.
Nghe cậu nói vậy, Mẫn Huyền cũng không đáp lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775287/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.