Sáng hôm sau, Lâm Hàm dậy sớm hơn. Có lẽ vì hôm qua giữa đêm thức dậy, cho nên bây giờ Mẫn Huyền vẫn còn ngủ rất say.
Lâm Hàm không có ý định đánh thức cậu, vì thế vào phòng vệ sinh cá nhân, sau đó đi ra ngoài phòng.
Chỉ là, cửa vừa mở liền gặp ngay lúc Lâm Vĩnh Kỳ đi ngang qua. Hắn thấy Lâm Hàm mở cửa, liền đi lại chào buổi sáng với cậu.
Chỉ là, ánh mắt lại khẽ liếc vào trong phòng. Phát hiện ra Mẫn Huyền còn đang ngủ ở bên trong, sắc mặt hắn lập tức trùng xuống.
Cũng không để cho hắn nhìn lâu, Lâm Hàm đã đóng cửa đi xuống lầu trước một bước.
Lâm Vĩnh Kỳ mày nhíu chặt lại, nhìn bóng lưng Lâm Hàm, lại nhìn về cánh cửa đương khép chặt kia. Thực giống như muốn dùng ánh nhìn xuyên luôn qua cánh cửa, trực tiếp đem người ở trong lôi ra ngoài vậy.
Chỉ là, quen với việc đóng vai một quý ông tinh tế, lịch thiệp lại dịu dàng, Lâm Vĩnh Kỳ dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đi làm loại chuyện như vậy.
Hắn thu lại tầm mắt, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán sâu xa.
Người này luôn đặc biệt bám dính lấy Lâm Hàm, tuy với thân phận là bạn bè cùng em họ, thế nhưng dường như trong lòng cậu ta không hề nghĩ như vậy.
Ánh mắt đó khi nhìn về phía Lâm Hàm, không thể lí giải được ám muội bên trong. Vừa nóng rực, vừa ỷ lại vào Lâm Hàm.
Càng nghĩ, Lâm Vĩnh Kỳ càng thấy phát sinh thêm nhiều điểm kỳ lạ.
Nếu không phải bản thân Mẫn Huyền là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775282/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.