Lâm Hàm đàn xong, xung quanh mọi người đều sững sờ trong giây lát. Sau đó mới vội hoàn hồn, liên tiếp tặng cho cậu những tràng pháo tay thật nồng nhiệt. Cậu đứng lên, khom lưng nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó rời khỏi vị trí đàn.
Nguyệt Vân_ Mẹ của Triệu Mặc hôm nay nhìn thấy một Lâm Hàm hoàn toàn khác xưa, tài nghệ như vậy liền không khỏi âm thầm gật đầu khen ngợi.
Đứa trẻ bồng bột chỉ biết quấn lấy Mặc Mặc khi xưa, bây giờ xem ra đã lớn thật rồi. Chính chắn hơn, trầm ổn hơn, cũng ra dáng người trưởng thành hơn rồi.
Kể ra cũng nhanh thật, mới ngày nào cả hai đứa chỉ mới là trẻ con, suốt ngày quấn lấy nhau chơi bời. Nay nhìn lại, bất tri bất giác đã lớn khi nào không hay rồi. Nhớ lại những viễn cảnh khi xưa, bà cũng thật hoài niệm.
Triệu Hương Di và Tịch Thuần đều đứng ngay ở gần một bên Nguyệt Vân, nhìn thấy vẻ mặt này của bà, Triệu Hương Di liền không kìm được nói xen vào.
"Ai biết có phải là diễn trò cho trưởng bối chúng ta xem hay không. Người ta có câu, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!". Bà ta liếc liếc mắt, giọng điệu tăng thêm mấy phần châm chọc.
"Sao lại nói thế được? Con người ta, ai cũng có lúc tuổi trẻ bồng bột mắc phải sai lầm. Chỉ cần biết sai sửa sai là được. Huống hồ gì, đứa trẻ này cũng đã trưởng thành rồi, nói những lời như vậy thật không hay đâu!".
Nguyệt Vân biết rõ Triệu Hương Di có ấn tượng rất không tốt với Lâm Hàm. Vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775269/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.