Sáng nay dậy có chút sớm, Lâm Hàm nằm trên sofa vừa xem ti vi vừa đợi ba Lâm mẹ Lâm về, thế mà lại ngủ quên lúc nào không hay.
Đợi đến khi bọn họ về đến nhà, Lâm Hàm đã sớm chìm trong mộng đẹp. Mẹ Lâm vừa nhìn thấy cậu, mừng đến nổi há hốc mồm.
Bà nước mắt lưng tròng, định lao đến ôm hôn con trai một trận, thế mà lại bị ba Lâm cản lại. Ông nói nhỏ vào tai bà một câu.
"Con nó đang ngủ, thời gian qua chắc cũng vất vả nhiều rồi, cứ để nó nghỉ ngơi đi!".
Mẹ Lâm thấy ông nói cũng đúng, cho nên đành chậm chạp thu tay về. Sau đó ánh mắt lại chuyển đến trên người con trai lớn, gương mặt ánh nhìn lại trở về nét rạng rỡ vốn có.
Bác quản gia cùng người hầu trong nhà ra chào đón đại thiếu gia, người thì rót nước, người thì giúp hắn mang hành lý để trên phòng.
Chỉ là, nhìn thấy Lâm Hàm còn đương ngủ, ai nấy đều hết sức nhẹ tay nhẹ chân để tránh làm phiền đến cậu.
Lâm Vĩnh Kỳ lễ phép chào hỏi mọi người trong nhà, xem ra là một người rất lịch thiệp hòa đồng. Chuẩn kiểu đại thiếu gia con nhà người ta.
Hắn ngồi xuống ghế sofa đối diện chỗ Lâm Hàm đương nằm, mẹ Lâm và ba Lâm thì ngồi hai bên trái phải. Bọn họ hỏi hắn rất nhiều chuyện, từ việc ăn uống ngủ nghỉ đến việc cuộc sống thường ngày ra sao.
Lâm Vĩnh Kỳ cười đến thực ấm áp dịu dàng, giọng nói trầm ấm khiến người khác nghe đến phát nghiện. Chỉ là, miệng thì nói cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775258/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.