Mẫn Huyền đắm chìm trong ảo mộng nên không chú ý tới bước chân. Lâm Hàm ở phía trước lại đột ngột dừng bước, thế là cậu đâm sầm vào tấm lưng mỏng manh kia.
Cậu có chút giật mình ngước mặt lên, đối diện với phần gáy trắng nõn thon dài của Lâm Hàm. Khoảng cách gần như vậy, cậu thậm chí còn ngửi được mùi hương thơm dịu tỏa ra từ người Lâm Hàm.
"Xin...xin lỗi. Tại...đột nhiên cậu dừng lại nên mới...". Mẫn Huyền vô thức hít ngửi đến quên trời quên đất, sau khi định thần lại liền hốt hoảng kéo giãn khoảng cách.
Đầu cúi gằm xuống, miệng liên tục nói xin lỗi. Chỉ là, nói còn chưa dứt câu, tầm mắt đã va phải đôi đồng tử thâm trầm sắc bén của Mục Diệc Thần.
Ánh mắt kia quả thực đáng sợ, Mẫn Huyền quả thực không dám ngẩng lên nhìn lại lần hại.
"Đi đâu!". Mục Diệc Thần ánh mắt khẽ đảo qua người phía sau lưng Lâm Hàm, sau đó trầm giọng hỏi một câu. Giọng điệu nghe ra bình thản, nhưng đâu đó lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
"Đi...tham quan một chút!". Lâm Hàm hai mắt đảo quanh một vòng, sau đó uốn lưỡi nói dối.
Đùa à, nếu để hắn biết cậu đi tìm Lăng Xuyên và Triệu Mặc, cậu cũng biết sau khi trở về, chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nữa.
"Thật?!". Mục Diệc Thần ánh mắt nhanh chóng tối xuống, một chữ 'thật' này cơ hồ là nghiến răng nói ra.
Cậu thật sự cho rằng, hắn không biết gì hết sao? Nên nhớ, ở trong Quân Bộ này, địa vị của hắn xếp hàng nhất nhì. Chuyện mà hắn muốn biết, đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775254/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.