Mục Diệc Thần sai robot đặt một cái bàn nhỏ cùng một cái ghế để ở ngay trước cửa phòng trọng lực. Trên bàn cũng không để thêm cái gì nhiều, chỉ đơn giản có mỗi cái bản điện tử của hắn mà thôi.
"Xếp hàng, từng người một lên đi". Hắn vắt chéo một chân, hờ hững nhìn một lượt tất cả mọi người, sau đó trầm giọng lên tiếng.
Các Omega kia tuy trong lòng không muốn, nhưng đứng trước uy nghiêm của hắn, ai cũng lục tục cúi thấp đầu. Ngoan ngoãn xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, chỉ là, vị trí đầu tiên đều bị đùn tới đẩy lui.
Bởi vì không ai muốn bản thân là người lên đầu tiên lên hết. Ai biết, bên trong có nguy hiểm gì hay không chứ? Bọn họ không muốn mạo hiểm.
Rốt cục, sau khi đội hình lộn xộn một hồi, vị trí đầu tiên lại đẩy cho một Omega tính tình trầm lặng ít nói, không giao thiệp nhiều với mọi người.
Omega kia tên gọi Mẫn Huyền, ngoại hình thanh tú nhỏ nhắn. Trông có vẻ thực yếu đuối nhát gan, khi bị đẩy lên vị trí lầu tiên.
Lâm Hàm đứng ở cách cậu ta mười mấy người vẫn có thể nhìn thấy được hai tay hai chân cậu ta liên tục run rẫy. Tựa như là sắp ngã xuống tới nơi.
Mẫn Huyền quay đầu lại đằng sau, im lặng cầu cứu mọi người. Tuy nhiên, lại chẳng ai thèm để ý, có người nghênh mặt tỏ vẻ không nghe không thấy.
Có người ngoảnh mặt làm ngơ coi như không liên quan tới mình. Dù gì cũng chẳng quen chẳng biết, sao phải giúp đỡ một kẻ yếu đuối nhu nhược làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775248/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.