Nhìn nam nhân đang bước từng bước đến gần về phía mình, trái tim Lâm Hàm cũng đập lên ngày một mạnh mẽ. Mái tóc đỏ rực kia, gương mặt quen thuộc kia, cho dù có đốt thành tro cậu cũng sẽ không nhìn lầm.
Chỉ là, dường như mỗi lần cậu gặp lại hắn, hắn đều khoát lên mình một loại khí chất khác nhau. Lần đầu tiên gặp ở lớp học, hắn khi đó khoác lên mình dáng vẻ của một học sinh lưu ban lưu manh, ngang ngược, nóng nảy, bốc đồng.
Lần thứ hai gặp nhau là tại quán bar, hắn khi đó lại khoác lên mình một vẻ tà mị dụ hoặc, nhưng cũng nguy hiểm chết người.
Lần này gặp lại, cũng là gương mặt đó, nhưng khí chất băng lãnh cùng trầm ổn kia lại làm nên một Mục Diệc Thần hoàn toàn mới.
Hắn giống như đã thay đổi rất nhiều, bên trong ánh mắt kia, không còn sự nóng nảy hay bạo ngược. Nó toát lên một vẻ trầm tĩnh nội liễm, khiến người khác vừa tôn kính vừa e dè sợ hãi.
Bước theo sau hắn còn có một đoàn người nữa, cũng giống như người bước ra đầu tiên kia, đều vận trên mình quân phục màu trắng. Đồng dạng, thái độ của họ đối với Mục Diệc Thần rất tôn kính.
Chỉ thấy hắn nói nhỏ gì đó với một người trong số họ, người nọ liền cúi đầu vâng dạ rồi điều khiển phi hành khí rời đi.
Lâm Hàm vô thức đứng nép vào giữa hai người Lăng Xuyên và Triệu Mặc, hòa cùng hơn trăm người để hắn không chú ý đến mình.
Nhưng dường như cậu đã lầm rồi, ánh mắt sắc bén kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775229/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.