"Cho dù chỉ còn lại một ngày cuối cùng này, nhưng tôi nhất định sẽ giúp anh có một ngày cuối cùng thật vui vẻ, thật trọn vẹn!". Lâm Hàm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Vũ, thật tâm thật ý nói ra một câu này.
Bây giờ, điều mà cậu có thể làm cho hắn chỉ có như vậy. Chỉ hy vọng sau khi đến thế giới bên kia, hắn sẽ không còn vướng bận chuyện cũ, có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
"Có em ở bên cạnh đã là điều quý giá nhất, hạnh phúc nhất của tôi rồi!". Tiêu Chính Vũ nở trên môi một nụ cười dịu dàng sáng lạn, nụ cười tựa như ánh ban mai, rực sáng lại nhu hòa.
_____________________
Một ngày này đối với Tiêu Chính Vũ mà nói là một kỉ niệm đẹp đẽ nhất, đáng nhớ nhất. Tuy linh hồn đau đớn, nhưng vẫn không che giấu được nụ cười hạnh phúc của hắn.
Lâm Hàm dành trọn thời gian một ngày này bồi bên cạnh hắn, cùng hắn hồi tưởng lại những hồi ức bọn họ đã từng cùng nhau trải qua. Cùng hắn xếp cào cào, cùng hắn chơi đùa, cùng hắn ăn cơm.
Nhìn nụ cười tươi sáng nở trên môi cậu, nhìn ánh mắt lấp lánh như sao trời kia, lòng hắn cũng đã đủ vui sướng hơn bao giờ hết.
Nhưng, một ngày quả thực rất ngắn ngủi. Mới chớp mắt mà đã chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống thế gian. Khiến cho cả đất trời nhuốm một màu u buồn tĩnh lặng, cũng tựa như đang nhắc nhở hắn, hắn sắp phải rời đi rồi.
Cả hai người ngồi trên một gò đất nhỏ, bầu trời thoáng đãng, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775225/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.