"Không...không phải! Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Tôi...tôi...". Tiêu Chính Vũ nghe cậu truy vấn một loạt vấn đề nan giải như vậy liền không khỏi có chút luống cuống. Cũng không biết nên trả lời như thế nào cho phải. 
Bản thân hắn cũng không biết bản thân tại sao lại đến được nơi này, còn linh hồn của nguyên chủ đi đâu rồi thì hắn cũng không chắc chắn. Còn về chuyện tại sao lại làm ra những hành vi mờ ám như vậy, hắn không thể nói với cậu rằng bản thân yêu cậu được. 
Chưa nói đến chuyện cậu không tin tưởng lời hắn nói, chỉ riêng việc hắn không muốn cậu bận tâm về những chuyện xảy ra trước kia cũng đủ để khiến hắn không biết nên làm sao cho phải. 
Hắn đã chính tay giết chết cậu, chuyện này là sự thật không thể chối bỏ. Nhưng hắn lại không mong muốn, cho đến tận khi bản thân chết đi, Lâm Hàm vẫn luôn hận hắn. 
Trong lòng rối như tơ vò, nửa muốn giải thích, nửa lại không muốn, khiến tâm tư hắn loạn hết cả lên. 
"Không như tôi nghĩ? Vậy anh nói đi, vì sao lại làm như vậy?!!". Lâm Hàm cũng không cho hắn cơ hội để suy nghĩ, mạnh bạo túm lấy cổ áo hắn mà kéo lên. 
Đối mặt với Lâm Hàm đương trong cơn lửa giận, Tiêu Chính Vũ cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn ngập lạnh lùng của cậu, định thú nhận hết mọi chuyện. 
Thế nhưng đúng lúc này, một cơn đau đớn đột ngột ập tới, khiến tay chân hắn đều mất hết sức lực, xụi lơ ngã ngồi trên đất. Hơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775223/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.