Tiêu Chính Vũ cứ như thế sững sờ nhìn vết bớt hồ điệp kia đến thẫn thờ, mãi đến khi mặt trời lên cao, mấy đội khác đã bắt đầu nấu nướng, bọn họ mới bị mùi đồ ăn hung tỉnh.
Lâm Hàm hàng mi dày như cánh quạt chớp động, để lộ ra đôi con ngươi xinh đẹp lấp lánh như bảo thạch.
Vì là mới thức dậy, đêm qua chẳng những uống nhiều rượu, đã thế còn bị hai tên nam nhân lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần. Đầu tóc rối bù, khuôn mặt ngơ ngác, trông thực sự rất đáng yêu.
Lăng Xuyên cũng vì cảm nhận thấy động tĩnh của người bên cạnh mà ngồi dậy, nhìn một màng này liền không kìm được hôn chụt một cái thật kêu lên má cậu.
Mới ngủ dậy liền đã bị người chiếm tiện nghi, mặt Lâm Hàm lập tức vì xấu hổ mà đỏ lên. Nhưng là, eo lưng lúc này cũng truyền đến một trận đau nhức.
Nhớ tới sự việc đêm qua, sắc mặt cậu lập tức tối sầm lại. Nắm lấy gối ngủ mà đập liên tiếp vào người Lăng Xuyên lẫn cả 'Triệu Mặc', miệng nghiến răng nghiến lợi mắng to.
"Chết tiệt! Rốt cục đêm qua các người đã 'làm' bao nhiêu lần thế hả?!!!".
Lăng Xuyên nhướn nhướn mày tà mị cười cười, 'Triệu Mặc' bên kia thì vẫn đang ở trong trạng thái thất hồn lạc phách.
Khi mà đôi con người kia vừa mở ra, ánh mắt kia, hắn vừa nhìn liền có thể khẳng định đó là Lâm Hàm của hắn. Nhưng mà, hắn thật sự không tưởng tượng nổi được loại chuyện thế này.
Nhưng, khi nhìn đến mười đầu ngón chân phấn hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775219/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.