Thi thể không đầu của Tô Mộc Linh ngã xuống, đôi mắt bị phủ bởi một tầng huyết sắc của Tiêu Chính Vũ rốt cục cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Nhìn thân đao nhuốm máu, tí tách nhỏ giọt rơi xuống đất. Thân thể hắn lung lay sắp đổ, từng bước một đi đến bên những vật dụng mà Lâm Hàm đã từng dùng qua, ở nơi đó lấy xuống hai con cào cào được bện bằng lá trúc.
Bởi vì được bện bằng lá trúc mỏng manh, lại qua thời gian dài như vậy, cho nên nó đã sớm héo khô, dường như sắp không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Hắn cẩn thận nâng niu nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên nó một nụ hôn thực khẽ.
"Tôi chợt nhận ra, cuộc sống không có em thực vô vị. Tôi cố gắng như vậy, cũng chỉ vì mong em có một cuộc sống thoải mái hơn, nhưng giờ thì sao? Em rời xa tôi rồi...mãi mãi!
Nếu đã như vậy, thay vì sống như một cái xác không hồn, chi bằng kết thúc tại đây thôi!
Nếu có thể, hy vọng sau khi chết đi, ở một nơi nào đó, tôi có thể lại gặp em một lần nữa. Một lần thôi...như vậy là đủ rồi!".
Tiêu Chính Vũ sau khi nói hết nổi lòng mình ra, nội tâm nhẹ nhõm hơn hẳn. Giống như là trúc được gánh nặng, cũng giống như buông xuôi, hắn lại một lần nữa vung kiếm, một đao tự kết liễu sinh mệnh chính mình.
Giang sơn thì sao? Địa vị thì sao? Hắn đã từng cố gắng như vậy, nhưng đến khi có được hết thảy trong tay, người hắn yêu rốt cục không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775215/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.