Lâm Hàm bị cơn đau nhức toàn thân làm cho tỉnh dậy, dù biết đây chỉ là mộng nhưng cảm giác lại chân thực đến lạ. Cậu đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện bản thân đang ở một căn nhà gỗ, tuy đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ, cách bày trí cũng rất trang nhã.
Nhìn căn nhà này, nhìn thương tích trên người mình, cậu rất nhanh đã đoán ra được mình đang mơ về giai đoạn nào của quá khứ.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một nam nhân ngược nắng mà vào, trên người giống như mạ lên một lớp hào quang chói lóa. Thân hình hắn cao lớn, ngoại bào màu xám tro, thân hình tráng kiện phối với làn da màu đồng.
Ngũ quan không khác với Triệu Mặc bao nhiêu, nhưng Lâm Hàm biết rõ, người này không phải Triệu Mặc. Mà hắn, chính là Tiêu Chính Vũ_ Là mối tình đầu, là người mà cậu từng yêu nhất nhưng lại chính là kẻ đã tự tay giết chết cậu.
Cảm xúc bị phóng đại lên rất nhiều lần, Lâm Hàm giờ khắc này quả thực có xúc động muốn nhào lên một chưởng đánh hắn chết tươi. Nhưng thân thể đau nhức đến thở cũng khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đến gần mình.
Căn nhà này, gương mặt quen thuộc kia là thứ mà cậu đã từng rất trân quý, nhưng bây giờ lại hận không thể xóa sạch hết tất cả. Không sai, đây chính là lần đầu tiên cậu và hắn gặp nhau, cũng là nơi tình cảm đau khổ kia nảy nở.
Lâm Hàm vẫn còn nhớ rất rõ, trong một lần đi lịch luyện trong rừng sâu, cậu đụng phải một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775194/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.