Tứ chi bị cố định trên giường không thể nhúc nhích, miệng còn bị dán keo lại, trước mắt một mảnh trắng xóa trông giống như bệnh viện.
Lăng Xuyên hoang mang nhìn xung quanh, chẳng phải hắn đang ở nhà sao? Tại sao hiện tại lại xuất hiện ở tại nơi này? Còn đây là đâu, tại sao hắn lại bị trói thế này?
Dường như để giải đáp nghi vấn của hắn, cửa phòng lúc này đột ngột bật mở, bước vào là một nam một nữ, trên người khoác áo trắng của bác sĩ.
"Mấy người là ai, tại sao lại bắt tôi lại? Mau thả tôi ra!". Lăng Xuyên cố sức vùng vẫy, lại chẳng mảy may nới lỏng được chút nào, ngược lại còn làm cổ tay ma sát với dây thừng mà rớm máu.
"Yên lặng đi! Đã vào đây rồi thì đừng hòng đi ra nữa, ngoan ngoãn mà chịu đựng đi!". Tên bác sĩ vẻ mặt không kiên nhẫn, tiến tới cạy miệng hắn nhét vào mấy viên thuốc đủ màu sắc. Mắt thấy hắn vẫn còn không ngừng la hét giãy dụa, tên bác sĩ kia liền ra hiệu cho y tá kế bên tiêm cho hắn một liều thuốc an thần.
Lúc này chính hắn cũng đã đoán ra được, bản thân đang ở trong bệnh viện tâm thần.
Lăng Xuyên buông tha vùng vẫy, nằm bất tỉnh trên giường. Cứ như thế ngày qua ngày bị ép uống thứ thuốc không rõ công dụng, chống cự thì bị tiêm thuốc an thần. Tiếp tục như thế này mãi thì cho dù không điên cũng sẽ bị bức ép tới phát điên.
Ngày đêm bị dày vò trong những cơn ác mộng, có đôi khi không phân biệt được đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775189/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.