Mục Diệc Thần ở một bên nghe cậu phát tiết thì chỉ nghiến răng, cúi gằm mặt không đáp trả, thế nhưng gân xanh trên tay đã cuồng cuộng nổi lên. Đủ để thấy cảm xúc hiện tại của hắn như thế nào.
Ha, hóa ra cậu chỉ coi hắn là một tên trai bao, chơi xong liền vứt bỏ sao? Còn nhắc đến tư cách? Phải, hắn là lấy tư cách gì chứ? Tư cách bạn giường để ràng buộc cậu sao? Nực cười! Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân ngu dốt lại bất lực đến thế.
Lâm Hàm cảm thấy trạng thái của hắn có vẻ không ổn lắm, trực giác mách bảo cậu nên chạy đi, con người này rất nguy hiểm.
Xưa nay trực giác của cậu đều rất chuẩn, vì vậy Lâm Hàm rất không có cốt khí mà lùi lại hai bước, xoay người....chạy!!
Chạy mười mấy bước liền gặp cửa phòng đóng khóa trái, Lâm Hàm gấp đến phát hoảng, hoang mang nhìn kẻ vẫn đang đằng đằng u ám ngồi ở trên giường. Tay bấm loạn mấy dãy số, trong lòng không ngừng cầu mong thần may mắn sẽ độ cậu. Nhưng tỉ lệ có vẻ không đến một phần ngàn...
Rầm!!
"Chạy cái gì?!!". Mục Diệc Thần không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng Lâm Hàm, giọng nói lạnh băng, tay hắn mạnh mẽ chống vào cửa, ép chặt về phía Lâm Hàm.
Gian nan nuốt xuống ngụm nước bọt, đè lại trái tim đang nhảy loạn vì sợ hãi của mình, Lâm Hàm khó khăn quay ra sau, đối diện với gương mặt góc cạnh của hắn.
"Ai...ai chạy chứ! Mau mở cửa, tôi...tôi muốn rời khỏi đây!". Lâm Hàm giọng có chút run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775150/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.