Ông đã theo Cố Tiêu rất nhiều năm, từ khi còn trẻ làm tài xế cho ông cụ Cố, sau đó được ông cụ Cố điều đến làm tài xế cho Cố Tiêu.
Có thể nói, ông đã chứng kiến toàn bộ quá trình Cố Tiêu lớn lên, vui vẻ nhưng điềm tĩnh rồi từ từ trở nên nghiêm túc hơn, ít cười tươi hơn trước. Nhưng ông vẫn hiểu, Cố Tiêu luôn đang cảm thấy hạnh phúc với những gì mà anh có, là thật lòng chứ không phải toan tính như những người xa lạ đã tiếp xúc với anh.
Dù vậy, ông vẫn thấy ít khi Cố Tiêu thật lòng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hiện tại là bởi vì thật sự vui vẻ hơn thường ngày nên ông mới có thể thấy Cố Tiêu mỉm cười.
Điều đó cũng làm ông rất vui, ông nghĩ Hạ Cẩn Du xuất hiện ở cạnh Cố Tiêu cũng là sự may mắn mà ông trời đem đến.
***
Nghe lời Cố Tiêu, ông lái xe đến một cửa tiệm bánh ngọt khá nổi tiếng, vì đã hơi trễ nên không có quá nhiều người mua. Cố Tiêu đặt hoa và quà trên ghế xe, sau đó đi vào cửa hàng.
Một lúc sau bước ra, trên tay Cố Tiêu đã cầm thêm một chiếc bánh ngọt, hộp vuông màu trắng tinh, nhìn qua không rõ là hương vị gì nhưng có vẻ nó sẽ ngọt.
Trên đường đi về nhà, Cố Tiêu nhìn chiếc bánh được đặt bên cạnh mình, đột nhiên cất tiếng hỏi:" Bác nghĩ cậu ấy sẽ thích chứ?".
“Tất nhiên rồi cậu chủ, tôi nghĩ cậu ấy sẽ rất thích”. Ông nghĩ với Hạ Cẩn Du,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tranh-gianh-nua/3386176/chuong-38.html