Du Thanh từ nhỏ đã rất nhút nhát, cha mẹ cô đi làm xa nên cô thuờng xuyên phải ở nhà một mình. Chính bởi vì như thế Du Thanh cũng thường rất hâm mộ bạn học khác khoe những món quà do cha mẹ tặng, hay họ được gia đình đưa đón mỗi ngày.
Cha mẹ Du Thanh cũng thường không giữ liên lạc với cô, đôi lúc cô gọi đến chỉ nghe thấy tiếng tắt máy hay báo bận. Du Thanh rất hiểu chuyện, cô luôn nghĩ rằng cha mẹ bận như vậy cũng vì mình, mình không nên làm phiền đến họ. Bản thân phải học tập thật tốt để sau này chăm sóc tốt cho cha mẹ.
Nhưng đó là cho đến khi cuối cấp hai, Du Thanh vì muốn tạo bất ngờ cho cha mẹ mà ngồi tàu lửa hơn một ngày đến chỗ họ. Không ngờ trước mắt cô không phải là hình ảnh cha mẹ bận rộn vì mình mà là hình ảnh hai người với hai gia đình.
Mẹ cô nắm tay một người đàn ông khác, cha cô nắm tay một người phụ nữ khác và ông còn ôm một đứa con trai bé nhỏ. Ai cũng nở nụ cười rất hạnh phúc.
Du Thanh rất sốc, cô đã đứng như trời trồng chứng kiến cảnh đó. Thế giới mà cô thấy dường như nức ra thành từng mảnh nhỏ trên đường, mỗi bước, mỗi bước lòng bàn chân đều chảy máu đầm đìa.
Hóa ra, hóa ra mọi tình cảm của cha mẹ đều là giả dối. Thực chất chẳng có gì là mệt mỏi, không hể có gì bận rộn. Là họ, là chính họ ly hôn mà không nói một lời nào với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tranh-gianh-nua/3335693/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.