*Vẫn chưa có đủ nhưng thôi đăng luôn, không là bộ này flop thiệt:))))
...___________________...
Thành phố chìm trong bóng tối, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khe cửa phòng ngủ. Ánh trăng sáng chiếu vào khuôn mặt với của người ngồi trên bàn, chiếc bóng lẻ loi hắt lên mặt tường phía sau, người ấy như tượng gỗ nhìn vào bóng đêm vô tận. Chỉ thấy đen tối mịt mờ.
Hạ Tinh Cầm mặc bộ quần áo ngủ màu xám đơn giản, đôi tay như không biết để ở đây mà đặt lên thắt lưng, đôi chân bắt chéo lại. Anh hơi cong người dựa vào ghế nhìn ánh trăng sáng mờ ấm áp, lại nhìn căn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Đôi mắt mênh mang không hiểu giống kẻ mất hồn, đôi lúc lại nhíu mày cắn răng thật lâu như đang chịu đựng cơn đau đớn trong linh hồn.
Mất ngủ.
Không thể ngủ.
Sợi dây vô hình trong đầu vẫn cứ càng căng ra, mỗi khi anh nghĩ đến Hạ Cẩn Du thì nó dường như càng căng hơn nữa, ép lấy linh hồn Hạ Tinh Cầm như muốn bóp nát. Nó dường như muốn anh quên đi Hạ Cẩn Du, không được nghĩ đến nữa.
Nhưng điều đó lại làm anh càng cảm thấy khó chịu, vừa khó chịu vừa đau đớn như bị lột da.
Sợi dây vô hình ấy như nắm giữ toàn bộ nhận thức, ép buộc Hạ Tinh Cầm phải làm những gì mà nó muốn giống như tất cả đã được định sẵn, tất cả mọi người là một con rối làm theo mọi điều nó yêu cầu.
Hạ Tinh Cầm muốn thoát khỏi nó. Nhưng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tranh-gianh-nua/2767096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.