Hạ Cẩn Du nhìn bóng lưng to lớn trước mặt mình, cậu có cảm giác rất kì lạ. Có lẽ từ trước đến bây giờ chưa từng có ai đứng ra vì cậu, che chở cho cậu, cậu lúc nào cũng phải gồng mình hứng chịu cay đắng của xã hội. Bỗng nhiên một ngày, có người nào đó đột nhiên đứng trước mặt cậu, che đi hết tầm nhìn phía trước, chỉ để cậu nhìn thấy bóng lưng vững chắc. Thứ cảm xúc kì lạ len lỏi vào trái tim, làm nó đập nhanh thêm một chút.
Hạ Cẩn Du cảm thấy rất ấm áp, là loại ấm áp chưa giờ chưa bao giờ tìm thấy.
Cậu không nghĩ đến hoá ra ấm áp cũng có rất nhiều loại.
Cố Tiêu nhìn cô Linh đang xử phạt Ngô Trần Hạn, thầy hiệu trưởng dùng khăn lau mồ hôi đứng bên cạnh nói:" Bạn học Ngô Trần Hạn, em có nhận việc mình dùng hành vi bạo lực đối với bạn học hay không?".
Ngô Trần Hạn nhìn mẹ mình, bà ấy cũng nhìn cậu nhưng không hề có ý định đứng ra giúp đỡ mà ngược lại, khuôn mặt vừa tức giận vừa thất vọng. Bà ấy chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn cậu ta, bây giờ lại làm cho cậu ta vừa tức giận vừa khó chịu.
Ngô Trần Hạn không ngờ mẹ mình lại là người như vậy, cậu ta nhìn xung quanh, ai ai cũng đang nhìn cậu ta nhưng đó đều là những gương mặt phán xét, không thể tin, trào phúng. Ngô Trần Hạn nhìn về phía Hạ Cẩn Du nhưng lại bị Cố Tiêu che chắn, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tranh-gianh-nua/2767083/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.