Một buổi chiều khi mà nhận được lệnh triệu tập từ Cheon Sa-yeon. Kim Woo-jin đi theo tôi đến trước thang máy để lên tầng thượng, hỏi tôi với ánh mắt lo lắng.
"Có thật là ổn nếu cậu đi một mình không đấy?"
"Sao lại không ổn được?"
Tôi luôn một mình đi gặp hắn mà. Cậu ta hỏi tôi đủ loại câu hỏi trên đời luôn này.
Thái độ thay đổi của Kim Woo-jin đập vào mắt tôi.
Khi tôi lần đầu tiên bước vào cơ thể của Han Yi-gyeol, mặc kệ vết thương trên cánh tay của tôi cậu ta vẫn đẩy thẳng cổ tôi vào phòng nơi Cheon Sa-yeon đang ở, rồi lần thứ hai khi tôi gặp lại thì cậu ta đã chửi tôi tới tấp và ném thẳng vào mặt tôi rằng cậu ta ghét tôi kìa.
"Cậu thay đổi nhiều thật đấy."
"Tôi thay đổi? Tôi ấy á?"
"Cậu đã không quan tâm đến tôi nhiều như thế này."
Khi tôi nói vậy, cậu ta lập tức trở lên bối rối.
"Cái đó...."
"Cậu không quan tâm dù cho tôi có khổ sở cỡ nào mà?"
Tự nhiên, tôi nhớ lại những gì Kim Woo-jin đã nói với tôi trước đây.
「Hôm nay ngươi sao thế? Bình thường ngươi hay khóc lắm kia mà?」
Đó là cách mà Kim Woo-jin đối xử với Han Yi-gyeol. Nên khi tôi chiếm lấy Han Yi-gyeol thì Kim Woo-jin cũng thay đổi theo.
Nếu không phải là do tôi thì Kim Woo-jin vẫn sẽ ghét Han Yi-gyeol và vẫn bám đuôi Ha Tae-heon theo lệnh của Cheon Sa-yeon.
Tương lai đã thay đổi khi cậu ta đối tốt với tôi. Cheon Sa-yeon đã không còn Kim Woo-jin bên cạnh nữa rồi.
"....Tôi—"
Làn da của Kim Woo-jin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tai-sinh-the-nay/383082/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.