Phút chốc tôi quên mất cách để trả lời và chỉ chăm chăm nhìn lại.
"Sao cậu lại ngạc nhiên thế? Cậu nghĩ là tôi không biết sao?"
"...."
"Thật ngu ngốc, Han Yi-gyeol."
Với những lời đó, Cheon Sa-yeon thả tôi ra. Tôi rướn người lên, xoa xoa cổ họng đau nhói của mình rồi hỏi.
"....Anh nhận ra từ khi nào?"
Dù tôi có nghĩ về nó nhiều thế nào, tôi cũng không thể hình dung ra được. Cho đến giờ, trong khi đối phó với Cheon Sa-yeon, tôi chưa bao giờ nhắc đến em gái của mình....
"Nếu cậu nghĩ em gái mình vẫn còn sống, Han Yi-gyeol—"
Hắn ném chiếc áo khoác màu đỏ đang mặc về phía tôi.
"—Cậu đã yêu cầu tôi trả lại con bé."
"Ah...."
"Cậu đã không khóc lóc hay cầu xin được gặp nó như cậu đã từng."
Lúc đó, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện giữa tôi với Cheon Sa-yeon trước khi vào cổng. Tôi đã nói gì với Cheon Sa-yeon ấy, người đã hỏi tôi muốn đổi lấy thứ gì?
「Hãy cho tôi hai món vật phẩm cấp thấp có thể kiếm được bên trong cánh cổng.」
Hai vật phẩm cấp thấp. Ngay khi trả lời câu đó xong, tôi nhận ra là tôi đã phạm phải một sai lầm rồi.
"Hah...."
Như Cheon Sa-yeon đã nói, tôi thực sự quá ngu ngốc mà.
Sự tồn tại của cô em gái là thứ quan trọng nhất để thoát khỏi Cheon Sa-yeon. Tôi càng tin rằng em gái mình còn sống, Cheon Sa-yeon càng nhầm tưởng cô ấy là sợi xích trói buộc tôi.
Tôi đã tự tay phá hỏng kế hoạch của mình. Tôi nên nghĩ rằng Han Yi-gyeol bị ám ảnh bởi người thân duy nhất còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tai-sinh-the-nay/383067/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.