"Vâng? Là về Han Yi-gyeol ạ?"
"Ờ."
Trước câu hỏi của Cheon Sa-yeon. Kim Woo-jin thoáng chút hoang mang. Anh không ngờ mình lại bị triệu tập đột xuất và bị hỏi như vậy. Tuy nhiên, không cách nào để một tên tiểu tốt như anh có thể biết được ý định của vị Hội Trưởng này. Kim Woo-jin, người đang vò đầu bứt tai phải trả lời ngay lập tức.
"Không có gì đặc biệt. Cho đến khi Hội Trưởng gọi, cậu ta vẫn ở trong phòng như thường lệ."
"Hừm."
Cheon Sa-yeon hỏi lại khi đang thắt chiếc cà vạt xanh thẫm.
"Ngoài việc đó ra?"
"Vâng?"
"Có điều gì khác thường không?"
"Vâng, ừm... "
Kim Woo-jin do dự một lúc. Điều khác thường. Khuôn mặt thản nhiên của Han Yi-gyeol khi đối mặt với anh trước đó chợt hiện lên. Cho đến tận bây giờ, cậu ta chỉ là một tên ngốc thậm chí còn không thể giao tiếp bằng mắt với anh. Nhưng lần này, có gì đó đã khác. Cách cậu ta nhìn anh nghiêm túc và rất tự tin ấy. Ngay cả thế đứng luôn thu mình của cậu ta cũng trở lên thẳng tắp như một người mẫu. Mọi thứ đã thay đổi, kể cả giọng nói, ngữ điệu và tính cách của cậu ta. Nó giống như là một người khác vậy.
"Nó hơi lạ, Cậu ta không khóc hay là... nó rất khó để giải thích được. Nhưng hào quang xung quanh cậu ta đã thay đổi."
Rất khó để có thể nói cho Hội trưởng về điều đó. Nên anh cố gắng giải thích nhiều nhất có thể và cũng không biết bản thân có đang làm đúng hay không.
"Được rồi."
May mắn thay, Cheon Sa-yeon mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tai-sinh-the-nay/275820/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.