Hai ngày sau, Lý Nhược Hy đã sớm hòa đồng với cuộc sống thôn quê, sáng tối đều ở cạnh bà ngoại bầu bạn vui vẻ.
- Bà ngoại, bà nhìn xem, cháu hôm nay bắt được một ít ốc bươu, tối nay chúng ta ăn bún ốc nhé.
Bà ngoại cô mỉm cười rồi gật đầu, đã lâu lắm rồi bà mới nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của con bé. Bà thừa biết ở trên thành phố nó bị cậu mợ đối xử ra sao mà, xem ra cuộc sống không hề khoan dung với Lý Nhược Hy.
Mặc dù năm nay bà của cô đã ngoài tám mươi, tuy bà có bệnh cao huyết áp và đau chân nhưng bà còn khỏe mạnh lắm, hơn nữa lại chăm chỉ. Vì bà không muốn dựa hoàn toàn vào tiền mà Lý Nhược Hy gửi về nên bà cũng chăm bẵm vườn rau, vườn quả, thỉnh thoảng kiếm được đôi chút. Nơi đây là đồng quê, chỉ cần chăm một chút là có thể bắt được con cua, con cá, hàng xóm của bà lại tốt bụng nên thỉnh thoảng cũng biếu bà vài thứ ngon. Ấy thế mà đã hơn mười năm nay, từ lúc Lý Nhược Hy được chín - mười tuổi thì đã theo cậu mợ lên thành phố để phát triển đoàn hát kịch, bây giờ con bé đã lớn từng này, bảo sao bà càng ngày càng có tuổi.
- Hài, Nhược Hy, cháu đã có bạn trai chưa?
Tư tưởng của những người lớn tuổi là muốn con cháu êm đềm gia thất, bà ngoại cô cũng vậy, càng có tuổi thì lại càng lo lắng nên chỉ cười cười hỏi cháu mình.
Lý Nhược Hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709593/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.