Về đến nhà, Lý Nhược Hy cũng không thể bỏ mặc một mình Mộ Dung Hãn được nên đã giúp anh rửa chân tay, cô vẫn luôn múc nước rồi bơm nước bằng giếng nước thời xưa. Vì nhà cô ở quê, hơn nữa bà cô cũng không quen dùng giếng khoan nên họ vẫn dùng giếng khơi.
- Dung Hãn, anh cởi ủng ra đi, để ốc ở đó rồi ra đây rửa chân tay.
Mộ Dung Hãn vì không muốn vướng víu nên cũng vô cùng nghe lời của Lý Nhược Hy, anh nhanh chóng cởi ủng sau đó lại cởi luôn cả áo trong áo ngoài, bây giờ thân trên đều lộ rõ vòm ngực rắn chắc.
Lý Nhược Hy vẫn tập trung bơm nước cho anh, cho đến khi cô để ý đến anh thì ngay tức khắc hai hạt đậu đỏ đã đập vào mắt cô. Nhược Hy ngại ngùng kêu lên:
- Sao anh cởi cả áo ra làm gì?
Mộ Dung Hãn cười mỉm rồi cố tình tiến đến gần cô hơn, anh đưa tay ra trước mặt rồi nói:
- Nhược Hy, cho tôi xin chút nước.
Lý Nhược Hy dần kìm xuống rồi đổ nước cho Mộ Dung Hãn rửa tay, thỉnh thoảng cô còn nhìn lên người của anh, không thể phủ nhận, thân hình này đã quá tiêu chuẩn rồi, làn da của anh không phải là quá trắng hay quá ngăm nhưng trông rất khỏe mạnh.
Lúc này, bà ngoại của cô mới bước chầm chậm ra ngoài vì nghe thấy tiếng nước, bà liền hỏi:
- Hai cháu làm gì mà để bùn đất dính đầy người thế kia?
Lý Nhược Hy như được mùa mà bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709590/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.