Sau một hồi, Mộ Dung Hãn chỉ đành ngồi lại nhìn Lý Nhược Hy ngủ vật ngủ vạ ở chỗ này.
- Nhược Hy, bây giờ chúng ta về được chưa?
Giọng điệu của anh như có vẻ vẫn rất kiên nhẫn mà đợi cô ấy.
Bỗng nhiên, Lý Nhược Hy bật dậy rồi nhìn thẳng vào mắt của anh rồi nói:
- Anh là ai?
Mộ Dung Hãn kéo tay của Lý Nhược Hy đang vung lung tung lại rồi khuyên nhủ:
- Nhược Hy, về nhà nhé.
Khuôn mặt ửng đỏ của Lý Nhược Hy khiến anh không thể nhịn được cười, đầu tóc rối bời, vẻ mặt phụng phịu như ăn vạ bất thành. Anh thấy vậy thì vuốt tóc mai gọn gàng lại cho cô ấy. Khi anh định nói gì đó thì cô ấy lại nói trước:
- Dung Hãn, tên khốn, có phải anh cũng làm như lão ta rồi không?
Mộ Dung Hãn nhíu mày, anh không hiểu cô ấy hỏi mình chuyện gì cả, vừa mới về nước liền bị vợ đổ oan. Anh còn chưa kịp nói ra thì lại bị cô ấy chặn họng tiếp:
- Tên khốn, đừng chạm vào em, anh là đồ khốn.
Mộ Dung Hãn không còn sức để chế ngự cô ấy nữa nên bắt đầu nổi nóng. Anh vừa xuống sân bay đã phải đến đây dọn dẹp giúp cô. Chú chủ quán và mọi người xung quanh đều đang nhìn họ cãi vã. Chú chủ quán không nhịn được nữa mà chạy ra:
- Cậu thanh niên, cậu làm gì con bé à. Nó buồn bã từ lúc tới đây đấy.
Lý Nhược Hy thấy chú chủ quán nói vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709549/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.