Trong đêm hôm đó, Mộ Dung Hãn đã nhờ Bê Niên Hạ chăm sóc cho Lý Nhược Hy, anh một mình trở về thành phố. Khi anh tới bệnh viện đó thì tất cả người nhà của anh và gia đình cậu mợ của Nhược Hy cũng có mặt rồi.
- Bà nội, ba mẹ, con đến rồi nhưng Nhược Hy vẫn chưa tỉnh lại.
Bà nội Bùi gật đầu không nói gì. Bố anh vỗ nhẹ vào vai anh như trấn an rồi lại an ủi mẹ của mình.
- Không sao đâu mẹ, bà ấy sẽ qua khỏi thôi.
Khi cậu của Nhược Hy nhìn thấy anh thì liền nói với giọng điệu châm biếm:
- Kết hôn cũng không nói với ai một lời nào, bây giờ bà ngoại sắp chết cũng không tới, nó không coi cái nhà này ra thể thống gì hết.
Vợ của ông ta cũng nói chêm thêm vào:
- Chắc là bám được nhà chồng giàu rồi nên bây giờ người nhà ai cũng không cần.
Mộ Dung Hãn vẫn rất kiềm chế, anh không muốn gây hấn với những người này nhưng câu nói của vợ ông ta mới khiến anh phải ra mặt.
- Hai người đừng ngậm máu phun người, cô ấy như thế nào không đến lượt hai người phán xét.
Lý Hải ngồi im dưới ghế không nói gì, Lý Ngọc Hân thì liên tục giữ mẹ mình lại:
- Thôi mẹ.
Nhưng bà ta không chịu, nhất quyết phải nói ra suy nghĩ bẩn thỉu của mình:
- Thế nào, cậu còn định đánh tôi, con bé đó mà không có chúng tôi thì chết từ lâu rồi. Nó nên biết ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709501/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.