Trên đường lớn, Mộ Dung Hãn lái xe moto rất nhanh. Bây giờ đã là buổi đêm, thành phố cũng yên tĩnh hơn rất nhiều nhưng trong lòng anh thì như sóng ngầm vậy.
Anh nhớ lại từng câu từng chữ mà Lý Nhược Hy viết trong lá thư:
- Dung Hãn, em biết mỗi người có tình cảm riêng mà không thể cưỡng cầu, nếu như anh thật sự yêu ai đó thì cứ đến với người đó đi. Em sẽ thành toàn, cũng đã chuẩn bị tâm thế cùng anh diễn vai vợ chồng hạnh phúc trước người nhà, nên anh yên tâm nhé. Thời gian này, em sẽ ra ở riêng, anh cũng đừng lo lắng quá, dù sao em cũng đã quen rồi.
Mộ Dung Hãn không hiểu càng không muốn hiểu suy nghĩ của Nhược Hy, bọn họ từng nói yêu nhau như thế, cùng nhau trải qua bao nhiêu ngọt bùi nhưng chỉ vì một chút sơ sẩy mà lại mất tin tưởng ở nhau. Có trách thì trách anh suy nghĩ quá bồng bột nên mới để bọn người xấu kia tự tung tự tác như vậy.
Nếu như anh không cho phép Hạ Khánh Liên vào phòng, nếu như anh không cho Lương Hoài tiếp cận mình, thì liệu mọi chuyện có khác hay không?
- Nhược Hy, tại sao em không nghe anh giải thích? Tại sao em lại không thể trực tiếp đưa lá thư kia cho anh mà phải thông qua một người khác, tại sao chứ?
Tâm trạng của Mộ Dung Hãn ngày một tệ hơn, anh lái xe với tốc độ ngày một nhanh hơn, dứt khoát hơn. Vì trên đường cũng khá vắng người nên anh càng chủ quan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709316/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.