Thật ra, Lâm Ý Nhiên không muốn làm lớn chuyện, dù sao vẫn còn có việc cần người, chỉ cần người ta cho mình bậc thang, cô tình nguyện xuống nước trước, không nghĩ vì một lúc xúc động quá mức mà làm diễn thành một màn ầm ỹ như vậy.Bây giờ đứng trong văn phòng, nhìn Tần Cảnh Sâm nâng niu hộp cơm để trên bàn, ngoắc ngoắc tay dịu dàng với mình, Lâm Ý Nhiên xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.“Hộp cơm đổ hết rồi…”.“Vẫn còn ăn được.”.
Tần Cảnh Sâm thong thả gắp một miếng khoai tây thái lát cho vào miệng.Nhìn Tần Cảnh Sâm vô cùng nhiệt tình càn quét đống đồ ăn, Lâm Ý Nhiên cũng yên ắng trở lại.Hàn Duệ bước vào đúng lúc Tần Cảnh Sâm vừa ăn xong, trên tay anh ta cầm theo một hộp y tế văn phòng.Lúc này Lâm Ý Nhiên mới nhớ ra cú ngã hồi nãy, đầu gối cũng bắt đầu nhói nhói đau.Hôm nay cô mặc một cái váy suông dài kèm áo blazer khoác ngoài cho nên ko thấy rõ đầu gối ra sao.Bây giờ vén lên, quả nhiên thấy hai vết bầm nổi rõ.“Mấy cái này không đáng ngại…”.
Lâm Ý Nhiên theo quán tính xua tay, mấy vết thương này thì thấm tháp vào đâu chứ.Nhớ đến cô gái trước mắt cả một bả vai bị đè nặng vẫn quay phim như thường mà ko rên một tiếng, Tần Cảnh Sâm biết cô ấy tính khí lì lợm biết bao.“Vậy em nói xem cái gì mới là đáng ngại.”“Anh giận tôi lâu như thế mới là đáng ngại đó.”, Lâm Ý Nhiên lầu bầu.Vậy mà hắn lại cười, cười như được mùa thế kia.Thôi bỏ qua đi, cô ấy đã lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-dien-vai-nu-phu-nay-nua/4485146/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.