Lâm Ý Nhiên mệt mỏi rã rời lăn ra giường, hệ thống lúc này lại trồi lên trở lại hỏi thăm: [Sao rồi, dỗ được nam chính chưa?][Trước mắt thì đã vượt qua được một ải rồi, chưa chết được. 
Nhưng ngày tháng sau này, ngươi nói xem làm sao ta có thể trụ nổi][Nam chính âm hiểm xảo trá, không có chút tình cảm, hắn vẫn chưa xử lí ký chủ, điều có chứng minh ký chủ vẫn chưa chạm đến giới hạn của hắn.]- Hệ thống phân tích.[Vậy thì bây giờ cứ tiếp tục thế nào sao?][Ký chủ chịu khó nhẫn nhịn một thời gian, xem tình hình nam nữ chính ra sao, lúc đó hệ thống sẽ thông báo cho ký chủ làm một mẻ tóm gọn.]Từ sau lần đó, Lâm Ý Nhiên biến thành chân hầu cơm trưa cho vị đại gia nào đó trên tầng 60 của tòa cao ốc Tần thị.Mỗi sáng phải dậy sớm đi chợ để mùa được đồ tươi, 11h vội vàng chạy đến công ty của Tần Cảnh Sâm, lại còn phải giả vờ mua vui cho hắn suốt 2 tiếng đồng hồ, Lâm Ý Nhiên vừa mệt thân vừa mệt tâm.Mà tên này còn khó ăn khó uống.“Món canh rong biển hôm nay hơi ngọt.”Ngọt cái đầu anh!“Món cá chưng tương này lần sau đừng cho nhiều ớt quá.”“Sao được, phải có ớt mớt thơm chứ, món này ko cay ko ngon đâu, bí quyết gia truyền của nhà tôi đó.” Lâm Ý Nhiên ko nhịn được cãi lại.Tần Cảnh Sâm miệng thì chê, tay vẫn gắp lia lịa, nghe vậy liếc xéo một cái.Lâm Ý Nhiên lập tức cười hề hề: “Tần tổng nói phải, Nhiên Nhiên sẽ chú ý điểm này.”Tần Cảnh Sâm lấy khăn lau miệng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-dien-vai-nu-phu-nay-nua/4485130/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.