*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Trình Thân thành công thuyết phục chính mình, anh quyết định tìm một ngày hoàng đạo nào đó rồi biến bóng bay nhỏ thành bóng bay của một mình. Vì thế buổi tối hôm đó, Trình Thân đã làm món mà Khinh Cừu thích nhất, sau đó thành công lừa đứa nhỏ cảm động không chịu nổi lên giường, ăn sạch sẽ. Bóng bay nhỏ đặc biệt ngây ngô, cậu tinh tế thở dốc phối hợp với Trình Thân, đem bản thân giao cho đối phương. Ngày hôm sau, Trình Thân ra cửa mua cho bóng bay nhỏ một thứ có thể giữ được cậu, mang cái này, bóng bay nhỏ sẽ không cần lo chuyện bất cứ lúc nào cũng phải bay lên nữa, có thể ra ngoài rồi. Khinh Cừu cực kỳ hưng phấn, nhảy nhót lôi kéo Trình Thân đi về phía trước. Trình Thân không chịu buông cậu ra, nói là sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì, bóng bay nhỏ không mang trọng lượng lại bay lên trời, thì hỏng bét. Đến lúc đó anh không kéo được bóng bay nhỏ, thì chắc chắn bóng bay nhỏ sẽ bay ra khỏi bầu khí quyển. Nghĩ về khả năng này, Trình Thân sắc mặt tái nhợt, hận không thể tìm một sợi xích sắt khiến Khinh Cừu buộc mãi trên người mình. Nhưng ra ngoài, lộ liễu như vậy quá dễ thấy, ảnh hưởng không tốt, cho nên anh đành phải đổi thành tay trong tay, nói thế nào cũng không buông ra. Khinh Cừu ngược lại rất vui vẻ, cậu thích Trình Thân dắt tay mình. Nếu Trình Thân buông ra, chính cậu sẽ luôn đuổi theo bắt lấy anh. “Chúng ta đi đâu vậy?” Khinh Cừu mềm mại hỏi. Trình Trập nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của cậu: “Em muốn đi đâu?” “Ăn ngon!” Khinh Cừu hai mắt sáng lên. Trình Thân bật cười. Vốn định dẫn cậu đến công viên giải trí chơi, dù sao con nít đều thích ở đó. Nhưng nghĩ lại, chính Khinh Cừu có lẽ đã sớm chán công viên giải trí, chi bằng dẫn cậu đi xem phim ăn ngon, hoặc là đi tham quan bảo tàng thủy cung. Anh rất rảnh rỗi, anh có thể dẫn theo bóng bay nhỏ đến tất cả các nơi cậu ấy muốn đi. Nhưng bây giờ, ăn ngon trước tiên là chuyện đương nhiên. Khinh Cừu ăn rất nhiều, ăn rất được, chỉ cần ngon thì sẽ thích, lúc trước đã đòi muốn ăn lẩu. Cũng may Khinh Cừu là tiểu yêu tinh, không tồn tại triệu chứng sau khi con người làm xong, cái gì mà eo mỏi chân mềm không thể ăn cay, những chuyện này đều không cần quản. Lẩu, tự nhiên cũng có thể ăn. “Vậy ăn lẩu đi.” Trình Thân dẫn cậu tới một nhà hàng lẩu được đánh giá tốt nhất ở gần đây, gọi bốn nồi lẩu, canh nấm, canh đỏ, canh xương hầm và đáy nồi cà chua. Quả bóng nhỏ dính nước sốt, ăn đến mức không ngóc đầu lên được. Vì ăn chậm nên Khinh Cừu ăn nhiều hơn bình thường, và cậu không có ý muốn được giúp gì cả. Trình Thân dứt khoát cùng cậu ăn chậm lại, bóc tôm bóc cua cho cậu, giúp tiểu khả ái nhà mình ăn là một chuyện làm cho con người ta sung sướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]