Sau khi cẳng chân bị muỗi đốt mấy nốt, Nhan Vận thật sự không thể nhịn nổi nữa. Cô đứng thẳng dậy, nói với Thiệu Tự vẫn cứng đờ người từ nãy tới giờ: "Em muốn đi về, nơi này lạnh quá."
Đối với Nhan Vận mà nói, ở chỗ này ngắm sao tâm tình, chẳng thà tìm quán cà phê lãng mạn ngồi cho sướng.
Kỳ thực không phải do Thiệu Tự mò nhầm kịch bản, nếu cô không xuyên qua đây, nguyên nữ chính tuyệt đối sẽ bị anh ăn đến gắt gao. Chuyện này không khó giải thích, tại sao sau khi nguyên nữ chính biết mục đích của nam chính, còn cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, để anh ngược.
Dĩ nhiên, Nhan Vận không phê phán suy nghĩ của nguyên nữ chính. Vì xét từ nhân cách, người như cô thật sự không đủ tư cách để đánh giá ai.
Cô chỉ đơn thuần có chút khó chịu mà thôi, ai bảo thời điểm cô đọc quyển tiểu thuyết này, nữ chính và cô trùng họ trùng tên chứ.
Con đường trả thù của Thiệu Tự cũng không sai. Cha Nhan Vận chỉ có mỗi cô con gái bảo bối, nói là đặt trong tròng mắt yêu thương cũng chẳng khoa trương, nên bất luận Nhan Trung Chính âm hiểm xảo trá như thế nào, ông đối xử với con gái thật sự không có lời gì để chê. So sánh với việc trực tiếp trả thù Nhan Trung Chính, Thiệu Tự lấy nguyên nữ chính khai đao quả thực là sự lựa chọn sáng suốt.
Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, bao giờ Thiệu Tự mới có thể hiểu rõ, nguyên nữ chính vô tội chứ?
Thật sự có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-nu-chinh/1476775/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.