Lý An Sinh cúp điện thoại xong liền đứng dậy rời khỏi công ty. Về đến nhà, cậu ta nhanh tay vớ lấy mấy bộ quần áo, hòm thuốc cùng ví, đến vali cũng không cầm mà ôm thẳng đồ ra xe tống vào trên ghế. Sau đó cậu ta đổ xăng rồi chạy thẳng về phía đường cao tốc. 
Đúng lúc này, cha Lý An Sinh gọi điện. Thật đúng là chuyện hi hữu, vì bình thường ông ta còn chả nhớ nổi mình có một thằng con đang ở nước ngoài, có khi đến cả nửa năm cũng không buồn hỏi thăm. Đây cũng là cuộc gọi đầu tiên trong hai ba tháng qua, thế nhưng Lý An Sinh chỉ qua loa đáp “Con đang có việc gấp.” 
Cha Lý có phần tức giận quát “Thời gian trước cha kêu con về Đế Đô, sao con lại không về?” 
Lý An Sinh hờ hững “Con sắp về rồi.” 
Sau đó, không đợi bên kia nói gì thêm, cậu ta đã cúp máy trước, rồi thẳng tay ném điện thoại lên ghế phó lái. Từ trước tới nay, thái độ của Lý An Sinh với cha Lý đều là lễ phép mà xa cách, khiến cho người cha ngoại trừ ăn chơi phóng túng ra chẳng còn biết gì khác kia vừa không thích vừa không bới được lỗi lầm gì của cậu ta. Đây là lần đầu tiên, Lý An Sinh bộc lộ rõ ràng sự lạnh lùng và chán ghét với đối phương. Hẳn là lúc này, ông ta đang giận lắm. 
Nhưng thế thì đã sao? 
Lý An sinh chạy xe không ngừng không nghỉ, đến được chỗ Triệu Vũ nói thì trời đã gần tối đen. Xe tải to lớn đã bị kéo tới khu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-dai-ca-nhieu-nam-roi/584905/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.