Lý An Sinh một mình quay về. Ngô Thành những ngày cuối thu còn chưa lạnh đến mức rét run, thế nhưng trên người cậu ta vẫn bị dính khí lạnh. 
Trong nhà dậy lên một mùi khai nhàn nhạt. Lúc này, Lý An Sinh mới giật mình nhớ ra, trước khi đi, cậu ta chưa cắm túi nước tiểu cho mẹ mình. Vậy mà mẹ Lý cũng không nhắc cậu ta một câu. Lý An Sinh vào phòng, thấy mẹ mình đang nằm trên giường, đưa lưng về phía cậu ta ý như không muốn nhìn. Lý An Sinh tiến tới ôm mẹ chuyển sang ghế ngồi để đổi chăn nệm mới, xong xuôi, cậu ta mới lại ôm mẹ đặt trở về giường. Cậu ta lấy một chiếc khăn ấm đặt ở bên phải tay mẹ, túi nước tiểu đặt ở bên tay trái mẹ, cùng một cái quần sạch đặt ở cạnh giường. Cậu ta không chủ động thay giúp mẹ, bởi vì cậu ta muốn giữ lại chút sĩ diện duy nhất cho bà. Lý An Sinh như thường ôm chăn nệm bẩn đi giặt. Nước lạnh khiến những đầu ngón tay trắng trẻo thon dài trở nên đỏ ửng. 
Mẹ Lý ở trong phòng lại bắt đầu lên cơn. Bà đập tan chiếc cốc, rồi khàn khàn gào lên “Chẳng thà tao chết đi cho xong!” 
Lý An Sinh không đáp lại nửa lời. Cậu ta vẫn hầm gà, rồi vừa nghe mẹ mình chửi rủa, vừa chia thức ăn bê vào trong phòng, đồng thời bê một phần khác về phòng mình ăn. Ăn xong, cậu ta liền làm bài tập. Thế nhưng Triệu Vũ vẫn như cũ chưa tới. Đây chính cuộc sống mà cậu ta đã từng sống trước khi gặp Triệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-dai-ca-nhieu-nam-roi/584891/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.