Lý An Sinh: Dẫn cả bạn gái theo nhé? [mỉm cười]. 
Triệu Vũ trợn tròn mắt. 
Rõ ràng đã chia tay Lý An Sinh sáu năm, thế nhưng không hiểu sao anh ta vẫn có cảm giác giống như đang bị bắt gian, sau lưng nháy mắt thấm đẫm mồ hôi lạnh. 
Một ngày nào đó, nhân loại rốt cuộc nhớ lại nỗi sợ do bình dấm chua người yêu cũ chi phối! 
Người yêu cũ có biết cái biểu cảm mỉm cười này không thể dùng tùy tiện hay không? 
Đánh chết Trần Nhị Cẩu! Ông đây muốn làm người tiên phong! Ông đây muốn ăn lẩu chó! (*) [Người Trung Quốc không ăn thịt chó.] 
Tuy rằng chó là bạn tốt của con người, thế nhưng Trần Nhị Cẩu lại chẳng phải là chó! 
…Ôi nghĩ linh tinh cái gì không biết! Triệu Vũ vò vò đầu, tự thấy bản thân càng ngày càng có xu hướng kì lạ. Anh ta do dự đánh chữ rồi xóa, xóa rồi mở nhãn dán lên tìm, nhưng lật hết hai trang vẫn không thấy có cái nào thích hợp, thế là lại quay lại chế độ bàn phím đờ ra. Lý An Sinh trước sau như một im lặng chờ đợi làm Triệu Vũ cuống quýt không ngừng. Cuối cùng, anh ta thoát ra ngoài tìm Tưởng Điềm Điềm, dùng ngữ khí dịu dàng nhất đời mình hỏi. 
Triệu Vũ: Điềm Điềm, gần đây có bận không? Anh mời em ăn cơm? 
Quý cô Tưởng Điềm Điềm đã tăng ca năm ngày liên tiếp, lúc này gần như đứng bên bờ vực tan vỡ lễ phép nhắn trả. 
Tưởng Điềm Điềm: Anh, em bận, cảm ơn. 
Mẹ kiếp, thời điểm then chốt, đến một người dùng được cũng không có! 
Triệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-dai-ca-nhieu-nam-roi/261154/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.