Lý An Sinh “Tôi tiễn anh.” 
Triệu Vũ “…” 
Khí lạnh những ngày tháng hai tháng ba ở Ngô Thành quả thực chẳng khác nào ma pháp công kích đầy âm hiểm. Dưới tình huống gió thổi tê cứng tất cả các đầu khớp đó, thử hỏi ai mà lại không muốn ngồi trong một chiếc xe hoa lệ quay về? Nhưng mà muốn thì muốn là thế, Triệu Vũ nghĩ đến căn nhà hiện tại mình đang ở, đã xây mấy chục năm, đằng trước có chợ đằng sau có cửa hàng sắt vụn, vàng thau lẫn lộn, tạp âm trình độ MAX, anh ta đâu dám để người yêu cũ của mình bước vào nửa bước. Giám đốc Lý yêu sạch ghét bẩn tạm thời không bàn tới, chỉ lo sau khi thấy cậu ta lại tưởng tượng ra cái gì thì chả phải chuyện mình giấu diếm năm xưa sẽ bị bại lộ hay sao? 
Nghĩ thế, Triệu Vũ liền nhanh chóng từ chối “Không cần, không cần đâu, cậu cũng phải đi làm mà, tôi làm phiền cậu nhiều quá rồi, tôi đi trước đây.” Nói rồi, anh ta vội vã mở cửa, từ khe hở lách người chui ra. Cánh cửa dày nặng cạch một tiếng đóng lại, phía sau còn văng vẳng tiếng nói đầy trong trẻo “Lý An Sinh, cảm ơn nhá!” 
Lý An Sinh đến dây giày cũng chưa kịp buộc, chậm rãi thẳng lưng. “Trốn tôi cứ như trốn kẻ trộm không bằng.” Cậu ta nghĩ thầm “Thiệt tình…” 
Bên này, Triệu Vũ ra khỏi nhà Lý An Sinh sau thì phát hiện nơi này cũng chẳng cách nhà mình bao xa, chỉ là không có xe bus đi thẳng. Anh ta do dự, nhìn thời gian thấy vẫn còn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-dai-ca-nhieu-nam-roi/261152/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.