"Lỡ tao nói tao thích mày..."
Sợ rằng tôi nghe không rõ nên Khôi Nguyên một lần nữa nhấn mạnh câu hỏi, nhưng chưa kịp hết lời tôi đã lập tức giả cười.
"Ha...ha...ha...Mày đừng có trêu tao."
Tôi giả cười vậy thôi nhưng trong lòng thấy xốn xang khó tả. Thằng Nguyên ăn nhầm cái gì hay sao mà nói năng hùng hồn, chẳng phải từ trước tới giờ luôn miệng kêu tôi chẳng phải gu của nó. Càng hay tôi chẳng thấy nó có tí bẽn lẽn khi đứng cạnh mình.
Giờ quay ra bảo thích, thích là thích thế nào.
Ngộ ha.
"Bớt đi mày, thích thú gì, bạn bè vui vẻ vui vẻ thôi." Tôi đang mải mê nhìn lên phía mọi người đang biểu diễn, vì sự chen ngang của Nguyên mà tự dưng tụt hứng. Mà thay vào đó là khuôn mặt đỏ tía cùng sự ngại ngùng, tôi có thích Nguyên đâu mà tôi ngại, chỉ là phản xạ cảm xúc bình thường thôi.
Nguyên không nói gì.
Có phải tôi vô tình nói gì khiến Nguyên buồn lòng.
"Tao xin lỗi mày, Quỳnh." Khôi Nguyên bỏ tay khỏi người tôi ra, ngồi phịch một phát xuống nền đất. Hai tay vắt chéo nhau để lên đầu gối, đầu của Nguyên úp xuống tựa vào hai cánh tay. Mặt Nguyên đối diện với mặt đất.
Tôi thở nhẹ, nhịp tim đập hoà với tiếng giai điệu cuối trước khi không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng người cười nói và tiếng gió thổi. Tôi có liếc nhìn lên phía các bạn đang biểu diễn, hình như hát xong rồi, Khoa cũng đứng lên rồi. Tôi đâu nhận ra rằng đó là lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-kho-ua-nhu-the/3651670/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.