7h sáng ngày hôm sau, Giang Chi Châu gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “Dậy chưa?”
Hạ Duy hờn dỗi cả một đêm, ngủ không sâu giấc, nghe thấy tiếng tin nhắn mới thì cô liền tỉnh giấc.
Hạ Duy nhìn màn hình điện thoại liền tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hạ Duy: Giang tiên sinh dậy sớm quá nhỉ.
Giang Chi Châu: Ở đây anh luôn thức dậy rất sớm, bây giờ đã ăn sáng xong rồi.
Giang Chi Châu: anh đã suy nghĩ chuyện hôm qua cả đêm, là do anh không đúng.
Hạ Duy: .... Vấn đề rõ ràng như vậy anh còn suy nghĩ cả đêm để làm gì?
Giang Chi Châu:.....
Hạ Duy: Sao anh lại nổi giận?
Giang Chi Châu: Vì thời gian gọi điện thoại của anh với em bị người khác chiếm dụng rồi, nên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hạ Duy: anh đến thành phố S làm việc, bình thường em muốn gọi điện cho anh cũng không dám, sợ quấy rầy công việc của anh, có đôi khi hơi tức giận nhưng em tự trách mình đang cố tình gây sự, nếu theo lời anh nói như vậy thì em đã khó chịu đến chết từ lâu rồi.
Giang Chi Châu: .... Lần này là anh không đúng, sau này em muốn gọi cho anh thì cứ gọi, anh sẽ mở máy cả ngày.
Hạ Duy: anh nói thật chứ?
Giang Chi Châu: Ừ, nên em đừng giận dỗi nữa.
Hạ Duy: À, tối qua em tức giận lắm nên sáng nay vẫn còn bị hạ đường huyết, cần nghe vài lời ngon tiếng ngọt.
Giang Chi Châu: .....
Giang Chi Châu: Uống nước ấm nhiều vào [bắn tim]
Hạ Duy: “.......”
anh cố tình đúng không?!
Hạ Duy: Được rồi, anh đi làm việc đi, em cũng dậy đây.
Giang Chi Châu: Đợi đã.
Hạ Duy: Có chuyện gì nữa? Em tự biết phải uống nước ấm rồi.
Giang Chi Châu: “........”
anh chụp màn hình lại rồi gửi cho cô xem: “Hi vọng sau này em gọi điện cho anh là vì nhớ anh chứ không phải vì không yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-hop-yeu-duong/3242843/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.