Lạc Minh Vũ trong màn hình vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt không che giấu chút ác ý nào nhắm ngay Kỷ Tú Hiên. Cậu ta cũng không giả bộ yếu đuối, bệnh tật gì nữa, vì người chết rồi, sẽ không nói bí mật của cậu ta ra.
Kỷ Tú Hiên nhìn cậu ta chơi đùa khẩu súng trong tay, nhoẻn miệng cười: "Mày thế mà dụ dỗ Diệp Thiên Trần lấy hàng cấm cho mày. Cũng tài năng ghê nơi. Ba mẹ hắn chắc tự hào lắm."
Diệp gia, từ trước là lính, sau lại chuyển qua kinh thương, làm vận chuyển hàng hóa. Ba Diệp lúc trước là quân nhân, vì bị thương bả vai mà hưu sớm. Những thứ trong lúc gia nhập quân đội, ông ta được giữ lại kỉ niệm. Trong đó có cây súng lục này.
Lạc Minh Vũ cười tít mắt, giơ súng nhắm ngay đầu cậu: "Mày cũng thông minh đó. Nhưng IQ cao cũng không né được đạn của tao đâu."
Kỷ Tú Hiên: "Vậy là mày thừa nhận, mày bắt tay với Kỷ Lợi, thủ tiêu tao và Thẩm Lăng, để tụi bây hốt trọn Tây Thành?"
Lạc Minh Vũ cảm thấy cậu hỏi thừa: "Đúng vậy thì sao? Muốn câu giờ? Để tao coi đạn của tao nhanh hay cứu viện tới nhanh hơn."
Kỷ Tú Hiên không hoảng chút nào: "Bọn họ nuôi mày ăn học, vậy mà mày lừa gạt, ủ âm mưu chiếm đoạt tài sản. Thật đáng thương đám họ Lạc."
Đám họ Lạc nào đó: "..."
Lạc Minh Vũ bị nói trúng chỗ vui: "Sao? Ghen tị bọn họ thương tao hơn mày?"
Cậu ta vui tươi hớn hở: "Tao lừa bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-can-tinh-cam-nay-nua/3317571/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.