Chương trước
Chương sau
Đồn công an.

Lạc Minh Huyền đem theo bịch hủ tiếu cho Cảnh Vân, hắn quen cửa quen nẻo đẩy ra văn phòng anh, bước vào trong: "Cảnh Vân?"

Cảnh Vân đang điều tra sơ bộ về thông tin Kỷ Tú Hiên cung cấp thêm, ngóc đầu lên nhìn hắn rồi làm việc tiếp: "Lại tới nữa?"

Hắn giơ giơ bọc lên: "...Nghỉ lát ăn cơm đi, tôi có chuyện cần nói."

Cảnh Vân cũng cảm thấy gấp gáp cũng không điều tra được gì, bèn đi qua: "Mua đồ ăn cho tôi? Không có bỏ thuốc teo não vào chứ?"

Lạc Minh Huyền bị chế nhạo chỉ số thông minh: "...Ăn hay không thì tùy!" Hắn ta dù gì cũng là tổng tài, IQ 150, có chứng chỉ đàng hoàng.

Cảnh Vân nể tình bịch hủ tiếu, không xấu miệng nữa, bẻ đũa ra, gắp ăn: "Nói."

"..." Chưa có ai dám nói chuyện trống không với hắn đâu đó!

Lạc Minh Huyền: "Tôi nghi ngờ, Lạc Minh Vũ mới là con trai Thẩm Hải."

Cảnh Vân húp nước lèo: "Lý do?" Mua ở đâu vậy, ăn ngon ghê.

Lạc Minh Huyền nhăn mày: "...Hôm qua, Lạc Minh Vũ đến tìm tôi. Cậu ta với Thẩm Minh có hiềm khích, đến để hòa giải hiểu lầm. Lời trong lời ngoài đều cố ý lôi kéo tình cảm với tôi.

Cảnh Vân đoán: "Anh sẵn tiện xét nghiệm ADN của cậu ta với Thẩm Hải?" Tóc của Thẩm Hải cũng dễ lấy, chỉ cần mua chuộc tình nhân của ông ta, nửa ngày là có ngay.

Nếu không phải Kỷ Tú Hiên nhắc nhở cái gì con dâu nuôi từ bé hắn cũng không phát hiện ra, Lạc Minh Vũ luôn là ôm ôm ấp ấp, động tay động chân với hắn, mặc dù cậu ta biết, bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Chắc Lạc Minh Vũ vẫn cho rằng, hắn vẫn còn tình cảm với cậu ta đây mà, chạy tới tận công ty tìm hắn. Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, Lạc Minh Huyền cảm thấy mình cần đi thông não đã.



Lạc Minh Uyên chính là quân sư quạt mo kiêm chuyên viên khai thông não giấu mặt kia.

Lạc Minh Huyền: "...Chính xác." Cảnh Vân thông minh hơn hắn tưởng.

Cảnh Vân ăn vài đũa, hài hước nhìn hắn: "Con dâu nuôi từ bé? Tú Hiên nói vậy đúng không? Sao rồi, còn xem Lạc Minh Vũ là-"

Lạc Minh Huyền cắt ngang: "Được rồi, tôi không dám cưới một người mưu mô xảo quyệt về làm vợ đâu." Ít nhất hắn cũng sẽ tìm một người ngay thẳng, chất phác làm vợ, đỡ hơn nhiều.

Reng reng reng.

Điện thoại Cảnh Vân và Lạc Minh Huyền cùng lúc vang lên.

Lạc Minh Yến ở đầu dây bên kia: "Anh cả, điện thoại mọi người trong nhà, à không, phải nói là thiết bị truyền hình ảnh đều bị hack, truyền phát ghi hình. Em về nhà trước, nếu điện thoại anh cũng bị hack, đem về cho em."

Lạc Minh Huyền có ba cái điện thoại, một cái làm công, một cái tư, một cái phụ. Hắn đang xài cái phụ nên hệ thống không rảnh hack.

Cảnh Vân bên kia cũng nhanh chóng liên hệ đồng nghiệp, mặc vào đồng phục, chỉ kịp để lại cho hắn câu nói: "Có việc đột xuất, anh về trước đi."

Kỷ Tú Hiên sẽ không vô duyên vô cớ bật định vị truyền phát cho anh, chắc là thằng nhỏ gặp chuyện rồi.

Lạc Minh Huyền không yên lòng, cũng chạy theo Cảnh Vân: "Cho tôi quá giang đi."

"..." Khiếu hài hước cũng di truyền?

_______

Nhà kho bỏ hoang ở Tây Thịnh.



Tây Thịnh cũng có những chỗ mặt trời không thể chiếu tới, vì nó khuất sau rất nhiều kiến trúc cao tầng, lại còn bị bỏ hoang vì quá nhỏ.

Bịch!

Kỷ Tú Hiên bị Kỷ Lợi ném mạnh xuống nền đất, bị trầy xước một chút: [Hệ thống, bật phát sóng lên. Tao phải cho cả dòng họ Lạc thấy bộ mặt thật của Lạc Minh Vũ. Sẵn thì hack luôn của Diệp gia ấy.]

Hệ thống: [Yên chí đi sếp, đảm bảo vẻ đẹp của Lạc Minh Vũ sẽ lưu truyền khắp Tây Thành.]

Kỷ Tú Hiên nghĩ rất nhiều cách để Lạc Minh Vũ nhận tội, nhưng đều bị bác bỏ. Lạc Minh Vũ rất cẩn thận, cho dù cậu đấm chết cậu ta cũng sẽ không nói thật. Trà xanh mà, rất biết cách giả vờ yếu đuối, giả bộ quật cường, điểm tô cho đẹp, thỉnh tham khảo bạn nữ họ Danh nào đó.

Kỷ Lợi lục soát khắp người cậu, không tìm thấy máy ghi âm hay camera lỗ kim gì hết, mới an tâm. Ông ta cũng đập nát điện thoại của cậu, cho chắc chắn sẽ không ai tới cứu được.

Kỷ Lợi rít điếu thuốc: "Mồ chôn của mày đấy, Kỷ Tú Hiên. Cứ nhu nhược mà sống giống hồi trước thì cũng đâu có chết sớm như vậy."

Kỷ Tú Hiên bị nắm tóc, buộc phải ngẩng đầu lên, nhưng không có như ông ta suy đoán sốt ruột hay hoảng sợ: "Ông sủa cái gì vậy? Xin lỗi nha, tôi chỉ hiểu tiếng Việt thôi."

Bộp!

Kỷ Lợi sai hai gã lưu manh đè Kỷ Tú Hiên lại, ông ta thì phả khói thuốc vào mặt cậu, mùi không dễ ngửi tí nào: "Vậy sao? Tao còn tóm được một con chó của mày nữa đó, để nó phiên dịch giúp mày."

Ông ta vỗ tay: "Dẫn thằng đó vào cho tao!"

Kỷ Tú Hiên sắc mặt trầm xuống, Thẩm Lăng đáng lí ra đang ở trên lớp lại bị trói như bánh chưng đứng trước mặt cậu. Ông ta không phải muốn mạng của cậu sao, bắt Thẩm Lăng làm gì?

A, chết thật, cậu vậy mà quên mất!

Thẩm Minh Vũ nếu muốn tóm Thẩm gia, Thẩm Lăng là chướng ngại lớn nhất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.