Thẩm Lăng nhìn bộ dáng không liên quan tới mình, tôi không biết gì hết của Kỷ Tú Hiên, bật cười, nhịn không được xoa đầu cậu.
Kỷ Tú Hiên đang hít mèo bổng nhiên cứng người, hơi hơi nghiêng đầu né qua một bên, trừng mắt: "Làm gì?"
Hắn thích thú: "Vuốt lông mèo." Xúc cảm không tồi, dầu gội cũng chất lượng đó.
"??" Nói nhảm gì vậy?
Thẩm Lăng thôi không chọc cậu nữa, hắn đứng lên, đổ thức ăn mèo ra bát mèo: "Cậu muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?"
Kỷ Tú Hiên bỏ nhà đi bụi là buổi chiều, cơm cũng chưa ăn đã bị Lạc Minh Vũ làm cho muốn nôn. Giờ hắn nhắc lại, đúng là có chút đói: "Ăn ở nhà đi, đặt mì cay ăn." Lâu rồi chưa ăn, cậu thèm.
Thẩm Lăng còn định trổ tài đầu bếp Michelin 3 sao: "..." Bữa tối dưới ánh nến coi như vô phương rồi.
Đặt món xong, hắn lấy cho cậu một bộ đồ, đưa qua: "Trong lúc chờ đợi, cậu đi tắm đi, đừng chơi mèo nữa." Hắn nắm gáy con mèo lên, thảy qua bát mèo của nó.
Kỷ Tú Hiên còn định nói gì đó thì Thẩm Lăng đã đi đến, một chân chống lên sô pha, đưa tay tháo mắt kính của cậu ra: "Như vầy càng đáng yêu."
Kỷ Tú Hiên đời này còn chưa hưởng qua mỹ nam kế, rốt cuộc độc thân hơn mấy chục năm, tới chết vẫn còn là xử nam, không khỏi mặt già đỏ lên, đẩy hắn ra: "C-Có gì từ từ nói, chúng ta còn là học sinh đó."
"??" Kỷ Tú Hiên suy nghĩ cái gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-can-tinh-cam-nay-nua/3317563/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.