Chương trước
Chương sau
Mẹ Lạc càng nói càng thái quá, trong khi Lạc Minh Vũ và Diệp Thiên trần có hôn ước lại còn đính hôn. Lời nói tỏ rõ khinh thường của bà đối với tình yêu đồng giới như vậy làm họ có đôi chút phản cảm.

Lạc Minh Vũ vội vàng nói: "Vậy chúng ta đi đón anh 5 đi, đừng để ảnh bị oan."

Diệp gia vội vàng xin phép ra về rồi, chuyện riêng nhà người ta, bọn họ cũng ngại ngùng trộn lẫn một chân. Diệp Thiên Trần một bụng tức giận không thể xả với ai, hậm hực đi về. Hắn thật muốn hẹn Kỷ Tú Hiên 5 giờ ra cổng sau lắm rồi.

Cả Lạc gia quyết định để mấy anh em bọn họ đi vớt người. Ba Lạc chỉ kêu mỗi Lạc Minh Huyền thôi mà cả đám đòi theo, cản không được. Đứa nào cũng muốn đi xem náo nhiệt. Lạc Minh Yến lần này gây chuyện lớn, bọn họ phải đi theo cười thối mặt hắn.

____

Đồn cảnh sát.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi và thằng nhóc này là anh em, anh em ruột đó!"

Lạc Minh Yến nóng nảy, đập bàn chỉ vào Kỷ Tú Hiên đang uống trà sữa kế bên, nghẹn ngào xúc động.

Kỷ Tú Hiên rất bình thản ung dung, cậu cứ không thừa nhận đó, làm gì được nhau: "Không quen biết."

Đồng chí cảnh sát ghi chép cũng rất điên đầu, lại là ôn thần nhỏ này nữa! Sắp thành khách quen chỗ bọn họ luôn rồi.

Anh ta lật sổ ghi chép, trang nghiêm nói: "Người bị hại thừa nhận không quen biết anh. Dựa vào một cái chứng minh nhân dân, không nói được gì." Sao không làm căn cước công dân đi, còn xài hàng cũ.

Lạc Minh Yến muốn lật bàn: "Không tin thì cắt máu nhận thân đi! Làm liền ngay và luôn! Chuẩn bị cho tôi tô nước với cây kim đi!"

Đồng chí cảnh sát: "..." Đầu óc không bình thường!



Kỷ Tú Hiên không khách khí cười nhạo: "Thời đại 4.0 còn cắt máu cắt tiết, anh bị lậm phim truyền hình hả?"

Hệ thống: [Còn mặt mũi nói người ta, cậu cũng lậm không kém.]

Kỷ Tú Hiên: [...Im.]

Lạc Minh Yến cũng cảm thấy lời vừa nãy hơi mất não, thế là ngồi xuống ghế lại, nhưng vẫn muốn nhận thân: "Vậy xét nghiệm ADN đi, chứng minh tôi không phải bọn buôn người!"

Giờ này còn đi xét nghiệm ADN, rồi chừng nào có kết quả? Cảnh sát cũng là người, từ chối tăng ca đêm!

Cứu tinh tới!

Cảnh Vân bước vào bên trong, trên tay cầm một tập hồ sơ đưa cho anh cảnh sát xấu số: "Có thể tan làm rồi, báo cáo tường trình tôi viết thay anh rồi. Không cần cảm ơn."

Kỷ Tú Hiên thấy Cảnh Vân liền biết cậu không cần ngồi trong phòng thẩm vấn nữa, thế là cậu đứng lên đi theo ra ngoài. Cái đuôi Lạc Minh Yến cũng chuồn theo ra luôn, Cảnh Vân thấy nhưng không ngăn cản.

Kỷ Tú Hiên quen biết thằng cảnh sát đẹp trai này, hắn còn chịu tội cái gì nữa? Đi cửa sau!

Cậu ngó nghiêng, khó hiểu: "Soju đâu?"

Cảnh Vân suy nghĩ một chút Soju là ai: "Thằng bé đi mua tào phớ cho em rồi, nói là em chưa ăn tối." Cảnh sát có khác, suy luận một tí là biết ai là Soju liền.

Anh cười nói thêm: "Thằng bé là Soju, vậy em là gì? Sake? Mao đài? Hay Gin?"

Kỷ Tú Hiên như bị điểm huyệt, sắc mặt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Cảnh Vân: "Bia Tiger." Anh ta đã biết bí mật của cậu, nên thủ tiêu bằng cách nào đây?



"..."

Lạc Minh Yến không rõ: "Cái gì rượu bia, thằng nhỏ tên Tú Hiên mà? Hay biệt danh?" Ba người cùng khung mà đối thoại chỉ có hai người, hắn bị bỏ rơi? Hắn cũng rất ghen tỵ biết không?

Kỷ Tú Hiên còn ghi thù hắn đây: "Anh là ai, tôi không biết, anh đi ra kia chơi đi."

Lạc Minh Yến nghẹn: "..." Đáng lẽ anh nên lấy ảnh gia đình ra làm bằng chứng, kiểu này giống như nín đi tè có gì khác nhau đâu!

Thẩm Lăng lúc này đi vào, xách theo túi đồ ăn thơm ngào ngạt, cả bọn dời gót ra băng ghế đá bên ngoài đồn ngồi, vừa ăn vừa thổi gió đêm.

Thẩm Lăng mua ba phần tào phớ thêm ba phần cá viên chiên với takoyaki, phân biệt đưa cho Kỷ Tú Hiên và Cảnh Vân: "Đại ca, nhân lúc còn nóng, ăn ngon."

Hắn cũng mở ra một phần ngồi xuống cạnh Kỷ Tú Hiên, tri kỷ mở sẵn hộp đồ ăn cho cậu xong rồi mới ăn. Nguyên buổi chiều đi trung tâm game chơi, hắn chỉ bỏ bụng lon coca.

Lạc Minh Yến không người yêu thương bị bỏ xó: "..." Má, hắn là tâm điểm mỗi cuộc chơi đó! Đãi ngộ như vậy hắn không tiếp thu được!

Lạc Minh Yến rướn người qua, khi thì cười hì hì khi thì mếu máo, còn chống cằm, gõ tay xuống mặt bàn làm cậu chú ý.

Kỷ Tú Hiên thấy hắn u oán nhìn qua như hòn vọng phu, rất muốn một cái tát chụp qua, ảnh hưởng ăn uống gì đâu: "Cút qua một bên nhìn, anh cản trở tôi ăn quá đó, đánh anh bây giờ."

Lạc Minh Yến: "..." Quá đáng, hắn lúc đầu chỉ đùa giỡn một chút thôi mà, làm gì thù dai vậy chứ? Hắn không tin cậu không biết hắn là anh trai cậu!

Biết được thì sao? Kỷ Tú Hiên cũng không có khả năng có hảo cảm với hắn, không đấm vào mặt đã là nhân từ rồi.

Cảnh Vân và Thẩm Lăng ngồi ăn, không nói gì, hai người bọn họ về phe Kỷ Tú Hiên hết, Lạc Minh Yến mà có động tác gì quá lố thì xác định ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.