Ngọc Trúc không biết từ khi nào bản thân đã có thêm một cái đuôi theo sau mọi lúc, mọi nơi.
Từ Cơ từ lúc sáng sớm đã xuất hiện trước phòng của Tuấn Quốc, mượn cớ chạy qua chỗ của anh học hỏi nhưng thực chất là muốn gặp cô.
Ngồi với Tuấn Quốc chưa được 10 phút thì nó đã chạy ra ngoài khi Ngọc Trúc vừa rời khỏi phòng.
Trên đường xuất hiện một cặp đôi khiến tất cả mọi người không thể tin nổi. Một thiếu gia của gia tộc giàu có của vùng lại đi theo sau bắt chuyện với một cô người hầu. Ngay cả quản gia trưởng cũng đã nhiều lần nhắc nhở cô hãy giải quyết nhưng chuyện này thì cô lực bất tòng tâm. Từ Cơ rất cứng đầu, nó chống đối với quản gia trưởng cả phu nhân. Tuấn Quốc đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng nên Từ Cơ mới lầm tưởng rằng anh đã chịu cho nó làm những gì nó thích.
Đến một ngày, Ngọc Trúc đang phơi đồ của anh bên ngoài sân, Từ Cơ chạy từ trong nhà ra giật lấy đồ trên tay cô, tức giận nói.
“Ngọc Trúc, anh đã nói em là người của anh rồi nên những thứ như của anh Quốc em không cần phải đụng tay tới nữa. Từ nay em chỉ cần lo cho một mình anh thôi.”
Ngọc Trúc thở dài, nghe như không nghe, giật lại đồ trong tay Từ Cơ, không thèm nhìn mà nói lại những lời mà mình đã từng nói qua.
“Thưa thiếu gia, tôi là người hầu riêng của đại thiếu gia Tuấn Quốc, trong nhà ai nấy cũng biết điều đó. Dù anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ket-hon-cung-voi-dong-nghiep-cong-ty/3326004/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.